Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1893: Danh Nghĩa Nhân Dân



Đạo Phong sờ sờ mũi.

Dương Cung Tử lẩm bẩm: “Thiếu Dương làm như vậy, sẽ hại bản thân, cũng sẽ hại người khác.”

Đạo Phong nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Có lẽ tất cả rất nhanh sẽ kết thúc.”

“Có ý tứ gì?”

Đạo Phong không đáp, phá vỡ hư không, chui vào, Dương Cung Tử nhìn Diệp Thiếu Dương một lát, cũng đi qua theo.

Tiểu Cửu ôm Diệp Thiếu Dương một hồi, buông hắn ra, lẳng lặng nhìn hắn, vẻ mặt có chút thẹn thùng, nói: “Tôi có phải có chút thất thổ hay không?”

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn cô, không biết nói cái gì cho phải.

“Anh không sao thì tốt rồi, thật sự, anh không sao thì tốt rồi.” Tiểu Cửu nhìn hắn lẩm bẩm. Diệp Thiếu Dương đưa tay nâng khuôn mặt của cô, mỉm cười.

Hai người phá vỡ hư không, trở lại nhân gian.

Thời điểm xuất hiện ở trong phòng, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trong phòng nhiều người như vậy, bị dọa nhảy dựng, “Mấy người… Sao đều đến đây?

“Lão đại ngươi nếu còn không trở lại, chúng ta đã tính cường công Lê son.” Mỹ Hoa cười nói.

Chanh Tử bổ nhào vào bên người Diệp Thiếu Dương, ôm cổ hắn, thân thiết các kiểu.

Diệp Thiếu Dương đảo mắt thấy có mặt Tiêu Dật Vân, mặt cũng sắp tới rồi, vội vàng đẩy ra Chanh Tử, đi qua chào hỏi hắn.

Mọi người vây quanh Diệp Thiếu Dương náo nhiệt. Diệp Thiếu Dương cũng náo nhiệt theo, trong lòng lại cảm động cùng ấm áp nói không nên lời, không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt. Trong lòng lại dâng lên một tia cảm giác sợ hãi: mình tài gì đức1gì, lại xứng đáng có được nhiều hảo huynh đệ như vậy, mỗi người bận tâm cho sự an nguy của mình, nghĩ các loại biện pháp cứu mình.

Đạo Phong chưa tham dự, cùng Dương Cung Tử từ đầu tới cuối ở bên cạnh nhìn, nhắc nhở Diệp Thiếu Dương còn có chính sự cần nói.

Sự tình chấm dứt, sợ bóng sợ gió một hồi, Diệp Thiếu Dương thúc giục bọn họ về âm ty, đem mấy người của m Dưong ti lần lượt tiến bước, Từ Văn Trường cũng đi rồi. Chỉ giữ lại Lâm Tam Sinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 77: Pháo ống phiên bản tu chân

Mấy người Phong Chi Cốc đều chưa đi, ba người Nhạc Hằng, Tôn Ánh Nguyệt, Tiểu Mã cùng đi xem TV, bọn họ vốn đến từ nhân gian, thật không dễ gì trở về một chuyến, cũng muốn thể nghiệm một chút cảm giác quá khứ.

Diệp Thiếu Dương nói với Đạo Phong chuyện Lê sơn lão mẫu từng nói bản thân chính là Thanh Ngưu chuyển thể hỏi tính toán của Đạo Phong.

“Ta cũng đã biết, ta nhất thời cũng không có cách nào hay.” Đạo Phong nhìn ngoài cửa sổ, lông mày khẽ nhíu lại với nhau.

Diệp Thiếu Dương phân tích: “Quả thật rất phiền toái nha, Huyền Vũ là bị người đánh phục, cảm giác Lê sơn lão mẫu… Cho dù người có thể đánh thắng bà ta, tám phần bà ta cũng sẽ không phục người, người ta chính là không hợp tác, người lại không thể giết bà ta, giết bà ta lại không được ích lợi gì cả.”

Lâm Tam Sinh xen vào nói: “Biện pháp này khẳng định làm không thông, Lê sơn lão mẫu thân là tôn quý, ở Xiển giáo nhất hô bách ứng, hôm nay chúng ta đánh lén, cũng chỉ có một lần này, lần sau người còn muốn lên núi sẽ không dễ dàng.”

Đạo Phong trầm mặc không nói.

Diệp Thiếu Dương nói: “Nói như vậy không có biện pháp nữa?”

Lâm Tam Sinh mắt sáng ngời, nói: “Có biện pháp, Lê sơn lão mẫu tính cách cương liệt, đánh là đánh không phục, nhưng bà ta có một đặc điểm, bởi vì thân ở địa vị cao, bà ta nói chuyện hẳn là rất giữ lời, sẽ không dễ dàng đổi ý.”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức gật đầu nói: “Thật ra Lê sơn lão mẫu con người không tệ, tuy bắt cóc ta để dẫn Đạo Phong làm có hơi quá đáng, nhưng đối với ta vẫn rất khách khí, đánh cược thua cũng đã thực hiện. Nhưng người đột nhiên nói cái này làm gì?”

“Đánh cược một lần nữa!” Lâm Tam Sinh nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn Đạo Phong, Đánh cược với bà ta một lần nữa, đánh cược chính là nếu bà ta thua, thì phục tùng ngươi an bài, theo người cùng nhau ứng đối thiên kiếp.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: Hôn khắp người

Đạo Phong mắt sáng ngời, sau đó suy nghĩ một phen nói: “Đánh cược vậy quá nặng, bà ta vì sao phải cược với ta, ta thua có thể làm gì?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Người thua, thì đem mạng cho bà ta?”

Lâm Tam Sinh lập tức xua tay nói: “Cái này không thể thực hiện được, điều kiện tiên quyết là người muốn khiến bà ta thực hiện đánh cược mà nói, cần rất nhiều người có mặt, tốt nhất là có một số người môn phái khác của Xiển giáo ở đó, chỉ có như vậy mới có thể ép bà ta thực hiện đánh cuộc. Các ngươi cảm thấy?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

Lâm Tam Sinh tiếp tục nói: “Như vậy, nếu là ở dưới loại tình huống cục diện lớn này, Lê sơn lão mẫu căn bản không cần đánh cược để ước thúc bản thân, trực tiếp phát động mọi người cùng nhau diệt Đạo Phong là được, không cần thiết đào hố cho bản thân nhảy, chẳng may thua thì sao, bà ta đánh Đạo Phong, chung quy cũng không có nắm chắc nhất định có thể thắng chứ?”

Diệp Thiếu Dương tiếp tục gật đầu, hỏi: “Cho nên, biện pháp này không thông.”

“Thông.” Lâm Tam Sinh nói, “Muốn Lê sơn lão mẫu đánh cược với Đạo Phong, chỉ cần đưa ra một cái điều kiện bà ta không thể từ chối, nói cách khác, nếu bà ta thắng người, có thể được lợi gì? Chỉ cần có thể đả động bà ta, bà ta nhất định sẽ nhận đánh cược với ngươi.”

Trong lòng Đạo Phong khẽ động, hỏi Lâm Tam Sinh: “Ta lấy cái gì đả động bà ta?”

Lâm Tam Sinh nhún vai, “Cái này ta cũng không biết, người tự mình chậm rãi nghĩ.”

Dương Cung Tử nói với Đạo Phong: Hắn nói không sai, dù sao anh hiện tại cũng khẳng định bà ta chính là Thanh Ngưu, bà ta cũng sẽ không mất tích, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, suy nghĩ một chút thao tác như thế nào.”

Lâm Tam Sinh nói: “Ngươi cũng có thể phái người đi đàm phán với bà ta, bảo bà ta đưa ra yêu cầu, ta nghĩ bà ta sẽ cảm thấy hứng thú.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 516

Đạo Phong chưa lên tiếng, nhưng từ vẻ mặt trên mặt nhìn ra, hiển nhiên đã bị Lâm Tam Sinh thuyết phục.

Đạo Phong nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương một hồi, nói: “Ngươi cũng là người của m Dương ti.”

Lâm Tam Sinh cười cười, chắp tay nói: “Là chủ bộ m Dương ti.”

Đạo Phong nói: “Phong Chi Cốc ta thiếu một quân sự, ngươi có hứng thú gia nhập Phong Chi Cốc hay không.”

Nghe thấy lời này, mấy người đều ngẩn ra, Đạo Phong không ai bì nổi, có khi nào từng chủ động mời người khác gia nhập như vậy.

Diệp Thiếu Dương bất mãn kêu lên: “Này, hắn chính là người của Liên Minh Tróc Quỷ ta, không có ai đào góc tường như người đâu, ta còn ở đây!”

Lâm Tam Sinh hướng Đạo Phong nói: “Liên Minh Tróc Quỷ cùng Phong Chi Cốc, xưa nay không phải là người một nhà sao, nào có cái gì gia nhập không gia nhập, người có cái gì cần hỗ trợ cứ việc phân phó là được.”

Ánh mắt Đạo Phong nhìn hắn bắt đầu có chút biến hóa, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói với Diệp Thiếu Dương: “Ta đi, có tình huống lại tới tìm người. Người tốt nhất ít đi Thanh Minh Giới, bị bắt nữa ta mặc kệ ngươi.”

“Này!” Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, “Nói cứ như ta tìm người hỗ trợ, lúc trước là ai bảo ta đi Lê sơn tìm lão thái bà đàm phán!”

Đạo Phong đột nhiên nhớ tới chi tiết này, trên khuôn mặt đơ cũng xuất hiện một tia xấu hổ rất nhỏ, phá vỡ hư không, chui vào, Dương Cung Tử hướng Diệp Thiếu Dương khoát tay áo, cũng bám theo rời đi.

“Lúc này đã đi rồi!” Tiểu Mã thấy bọn họ muốn đi, đứng dậy nói, “Các ngươi đi về trước, bộ phim này không tệ, ta xem xong rồi đi!

Tôn Ánh Nguyệt và Nhạc Hằng xem TV cũng xem nghiện rồi, thấy Tiểu Mã không đi, cũng lưu lại tiếp tục xem.

Diệp Thiếu Dương rất ngạc nhiên bộ phim nào khiến mấy tên này xem nghiện như vậy, nhìn một chút dầu mũ phía dưới màn hình, tên là Danh nghĩa nhân dân, hỏi bọn hắn: “Phim này hay?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.