Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1898: Sự Kiện Bất Ngờ (1)



Diệp Thiếu Dương nói: “Diệu Mộng Khiết là nói như vậy.”

“Các anh lúc ấy bên này mấy người, em là nói pháp sư.”

Diệp Thiếu Dương không biết cô vì sao hỏi như vậy, thành thật tính toán một phen, đem tên lần lượt nói ra.

Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, nhíu mày, “Nói như vậy, bên này chỉ có anh và Lâm Tam Sinh hai người, bên kia chỉ một vụ nữ gì đó, nhìn qua cũng không phải đặc biệt lợi hại? Ít nhất còn không phải đối thủ của anh?”

Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngẩn ngơ gật gật đầu.

Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, cười lạnh. “Anh lúc ấy nói cho em biết, em cũng không biết tình huống cụ thể của anh bên này, hiện tại nghe anh nói như vậy… Quả thực đúng là khôi hài!”

“Có ý tứ gì?”

“Anh có biết vương giả trong quy hút máu, còn có thân vương, cụ có thực lực thế nào?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn cô, “Vương giả kia không biết, chưa từng đánh thật, nhưng Charlton thân vương kia, quả thật rất lợi hại, thực lực cứng hẳn là còn ở trên anh.”

Nhuế Lãnh Ngọc hừ một tiếng nói: “Một tên vương giả, một tên thân vương, còn mang theo một đám quỷ hút máu hầu tước, người sói, thế mà để các anh mạnh mẽ chống đỡ được, hơn nữa các anh không mất một sợi lông tóc… Diệp Thiếu Dương, bản thân anh cảm thấy có khả năng sao?”

Diệp Thiếu Dương nghe cô nói như vậy, không khỏi hỏi ngược lại: “Có lẽ bọn hắn là muốn tới thăm dò, không muốn lập tức giết chết Diêu Mộng Khiết?”

“Trừ phi hai bên thực lực bằng nhau, hoặc là chênh lệch không lớn, mới cần thiết thăm dò, những kẻ kia trước Charlton thân vương, chính là thử, đến hắn xuất hiện, căn bản là không cần thiết thử nữa, dù sao chỉ cần giết Diêu Mộng Khiết, tất cả đều có thể kết thúc rồi.”

“Không dễ dàng như vậy chứ, anh lúc ấy còn có con bài chưa lật chưa đánh đâu.”

“Người ta làm sao biết anh có con bài chưa lật?”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn cô, nói: “Ý tứ em là… Bọn họ vốn có nắm chắc đối phó mấy người bọn anh? Quy hút máu thân vương, còn có vương giả kia, thực sự lợi hại như vậy?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 396

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn hắn, chậm rãi nói: “Không phải em nói, anh ngay cả Charlton thân vương cũng đánh không lại…”

“Không nhất định đánh không lại, anh chỉ là nói tu vi hắn có thể mạnh hơn anh, nhưng thực sự đánh mà nói, cái này nói không chắc.” Diệp Thiếu Dương nhịn không được phản bác một câu.

Nhuế Lãnh Ngọc suy nghĩ một phen, cảm thấy cũng đúng, Diệp Thiếu Dương là người thật sự biết chiến đấu hắn có một loại hai mặt người khác đều không có: một mặt là nghị lực cùng ý chí chiến đấu cường đại, đánh đến một khắc cuối cùng cũng không từ bỏ loại nhiệt huyết này, một mặt là hắn ở trong chiến đấu biết phân tích, bình tĩnh, giảo hoạt, ra nhiều kỳ chiêu. Dùng một câu ngạn ngữ nói chính là tình như xử nữ động như thỏ chạy.

Các đối thủ hắn trước đó gặp, có không ít kẻ đều là ác quỷ lệ yêu tu vi vượt xa hắn, mặc kệ quá trình thể nào, hắn cuối cùng là lần lượt đánh chết đối thủ, có thể sống đến bây giờ, cũng đủ để nói rõ hắn bất phàm, nếu là dưới tình huống tử chiến, một thân vương quỷ hút máu quả thật không ngăn được hắn.

“Vậy em đổi cái cách nói, quỷ hút máu thân vương kia cho dù giết không được anh, ít nhất có thể bám trụ anh một đoạn thời gian chứ, mười phút, có thể hay không?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hắn còn chưa tự đại đến mức cho rằng mình có thể mười phút đồng hồ giải quyết điệu một đối thủ thực lực cứng ở trên mình.

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Vậy là được rồi. Hắn chỉ cần có thể bám trụ anh mười phút đồng hồ, một vương giả quỷ hút máu khác tuyệt đối có thể ở trong chút thời gian đó đánh chết Lâm Tam Sinh cùng vụ nữ kia, càng không cần nói hắn còn có nhiều thủ hạ như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong phân tích của cô, miệng chậm rãi há hốc, lẩm bẩm: “Vương giả quỷ hút máu, thực sự lợi hại như vậy?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 276: Giết người trước giết tâm

“Anh cho rằng thế nào!” Nhuế Lãnh Ngọc tức giận hừ một tiếng, suy nghĩ một phen nói, “Nói như thế, vương giả quỷ hút máu, ở toàn bộ châu u cũng chỉ ba tên, trừ u linh Wendigo, ác tư khủng bố đại để các tà vật trong truyền thuyết, không sai biệt lắm là đỉnh cấp nhất, giết một pháp sư cấp bậc thiên sư, tuyệt đối giống như chơi.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy một cái, nói: “Anh thì không tin hắn có thể đánh thắng được Đạo Phong?

“Cái này không biết, em cũng không biết Đạo Phong mạnh bao nhiêu, nhưng vương giả quỷ hút máu, nhắm chung cùng Hậu Khanh, Nữ Bạt cũng không kém là bao.”

“Không thể nào!”

Tuy Diêu Mộng Khiết cũng từng tiêm thuốc dự phòng cho mình, nhưng loại sự tình này thiếu thực lực, chỉ có mỗi khái niệm mà nói, là không có sức thuyết phục gì, trước mắt nghe Nhuế Lãnh Ngọc so sánh như vậy, không khỏi hít ngược khí lạnh.

Thực lực của Nữ Bạt… Mình là tràn đầy thể hội, căn bản không cần ngôn ngữ đi nói quá nhiều.

Diệp Thiếu Dương gãi ót, nói: “Nói như vậy, một người như anh, một người như Nữ Bạt, móa, vậy còn cần thăm dò cái quỷ, căn bản chính là trực tiếp đẩy nha. Đáng tiếc quân sư lúc ấy cũng không nhìn ra.”

Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Cái này không trách Tam Sinh, hắn chưa từng tiếp xúc quỷ hút máu, không biết thực lực vương giả quỷ hút máu, bằng không hẳn nhất định nhìn ra được sự kỳ quái của sự kiện.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cho nên em rõ ràng thực lực vương giả quỷ hút máu?

Nhuế Lãnh Ngọc trầm mặc một lúc, từ từ nói: “Đông Nam Á trước kia có bốn đại gia tộc pháp thuật, trong đó có tộc trưởng hai đại gia tộc, đều là cảnh giới Địa tiên không sai biệt lắm, từng cùng vài thần phụ cùng vu nữ châu u thực lực tương đương cùng đi Bắc u bao vây tiễu trừ một vương giả quỷ hút máu, kết quả hầu như toàn quân bị diệt, trong đó một người sau khi trở về, kể lại sự đáng sợ của vương giả quỷ hút máu, một vương giả quỷ hút máu, tuyệt đối có thể giết chết bốn năm Địa tiên… Anh chẳng qua cũng chỉ là linh tiên, đánh hai ba người như anh không có vấn đề.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: 2: Đưa Nó Ra Ngoài Cho Tôi

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít khí, cẩn thận suy nghĩ một phen tình huống lúc ấy đấu pháp, nói: “Nhưng như vậy, sự tình liền không giải thích được, người ta cũng không biết anh còn con bài chưa lật, lại càng không biết Đạo Phong sẽ đi, trực tiếp nhất ** lại đây, giết Diêu Mộng Khiết không phải được rồi, cần gì phải phí khí lực lớn như vậy đến thử chúng ta?”

Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Anh thật đúng là ngốc, nguyên nhân chỉ có thể có một cái, anh tự nghĩ đi!”

Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chợt hiểu ra, vỗ ót: “Bọn họ cố kỵ không phải anh cùng Lâm Tam Sinh, mà là có người khác!”

Nhuế Lãnh Ngọc khẽ gật đầu. Đây là giải thích duy nhất: biết Diêu Mộng Khiết bên này còn có cường giả, bởi vậy không dám tùy tiện động thủ, cường giả này không thể yếu hơn Diệp Thiếu Dương, thậm chí có thể lợi hại hơn, bằng không cho dù là hai Diệp Thiếu Dương, cũng không chắc chống đỡ được một vương giả quỷ hút máu…

“Bên cạnh Diệu Mộng Khiết, còn có cao nhân?” Diệp Thiếu Dương hạ giọng nói.

“Đây là điều rõ ràng dễ thấy.” Nhuế Lãnh Ngọc nói, “Theo cách nói kia của anh, nếu một vương giả quỷ hút máu nhằm vào cô ấy như vậy, cô ấy sớm đã chết một trăm lần rồi, từ sau khi anh nói với em thân phận cô ấy, em đã hoài nghi, cô ấy thân là một công chúa, bên người không có khả năng không có cường giả đi theo, vừa nghe anh nói tình huống ngày đó, càng thêm khẳng định phán đoán này.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương âm thầm phục và trí tuệ của cô, cười nói: “Không hổ là vợ hiền của anh, vừa đến đây, lập tức phân tích ra một cái tình huống cho anh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.