Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1939: Khánh Công



Nghĩ đến chuyện này, Diệp Thiếu Dương cũng có chút đau đầu. Nhưng quyết đấu đã là không thể tránh, mình lo lắng nhiều nữa cũng là vô dụng.

Điều chỉnh tâm tình một chút, Diệp Thiếu Dương ở cửa tiểu khu cản một cái xe taxi, đến thẳng khách sạn Kim Hoàng Cung.

Mã Thừa an bài cho hắn một gian phòng xa hoa nhất, khi Diệp Thiếu Dương đi vào, người đã đến đông đủ, Tạ Vũ Tình mới từ hiện trường trở về, cố ý qua đây tụ tập một chút với mọi người, lát nữa còn cần tiếp tục lý xử đến chuyện tiếp theo.

Chu Tình Như cũng đến đây, cùng Mã Thừa còn có Vương Húc Văn cùng nhau, nghe Chanh Tử bọn họ đem sự tình nói một lần, Chu Tình Như vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức đứng dậy xin lỗi, tỏ vẻ nếu sớm biết sẽ là loại tình huống này, lúc trước quyết đoán không nên đem cô ấy giới thiệu cho hắn quen biết, trong lòng cô biết, Diệp Thiếu Dương có thể đáp ứng làm bảo tiêu của Diệu Mộng Khiết, không riêng gì vì kiếm tiền, quá nửa vẫn là nể mặt của cô.

“Vì bày tỏ xin lỗi, Thiếu Dương ca, em tặng anh một phần quà tân hôn qua đó nha.”

“Ặc… Em sớm biết rồi?” Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, lại nhìn nhìn cô.

“Chị Vũ Tình đã sớm nói cho em biết.” Chu Tình Như cười cười, cười đến mức có chút thương cảm, đem một hộp quà đóng gói đưa tới trong tay hắn.

Diệp Thiếu Dương yên lặng tiếp nhận hộp quà, có chút không dám nhìn cô. Đối với Chu Tĩnh Như, đáy lòng hắn là thích, tuy không phải yêu… Càng quan trọng hơn là, hắn cũng biết cảm tình của cô đối với mình, bởi vậy có liên quan chuyện mình kết hôn, hắn theo bản năng có chút trốn tránh, bởi

| vậy mới mãi chưa nói cho cô. “Thiếu Dương ca, em ủng hộ lựa chọn của anh, em cũng tin tưởng anh nhất định sẽ hạnh phúc, như vậy đã rất tốt rồi. Thật sự.”

Chu Tĩnh Như lẳng lặng nhìn hắn, tuy mọi người sợ bọn họ xấu hổ, cố ý đều đang từng đội nói chuyện phiếm, không nhìn bọn họ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô vẫn nói rất hàm súc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 428

Điều trong lòng cô nghĩ, cũng là như thế.

Ở lúc vừa nghe được tin tức này, cô từng chấn động, cũng từng mất mát, thậm chí còn ghé vào trong lòng Tạ Vũ Tình khóc, nhưng về sau Tạ Vũ Tình nói một phen dẫn đường cho cô. Đã yêu hắn, thì phải để hắn hạnh phúc, sau đó yên lặng tiếp tục thích hắn, làm người bạn thân mật nhất của hắn. Dù sao Tạ Vũ Tình tuy vẫn luôn nói xấu Diệp Thiếu Dương (nhưng trong lòng hai em gái đều rõ, đối với các cô mà nói, hắn là người đáng để yêu nhất trên đời này.

Trái tim các cô đã sớm cho Diệp Thiếu Dương, không có khả năng chứa người khác nữa, cho dù không thể kết hôn với hắn, cũng sẽ luôn ở bên người hắn, làm người thân mật nhất của hắn, coi như là một loại an ủi.

“Thiếu Dương ca, phát ngốc cái gì, mở ra xem quà gì đi.” Chu Tình Như thấy Diệp Thiếu Dương ngày người, nhịn không được thúc giục nói.

Diệp Thiếu Dương chạm vào hộp quà nho nhỏ, cảm giác phân lượng phi thường nhẹ, trong lòng cũng rất tò mò bên trong rốt cuộc chứa cái gì, thời điểm bóc quà, mọi người đều tò mò ghé lên nhìn.

Hộp quà mở ra, bên trong là một cái chìa khóa.

Chìa khóa xe, bên trên có một dấu hiệu tam xoa kích, Diệp Thiếu Dương cũng không biết là xe gì, sững sờ hỏi: “Đây là ý tứ gì?”

“Em tặng một chiếc xe cho anh. Anh cũng đừng giật mình như vậy, không phải xe đặc biệt tốt, em nghĩ tặng anh xe quá tốt, anh nhất định sẽ không lấy, như vậy cũng mất đi ý nghĩa của món quà… Loại xe này kiểu dáng không tệ, em cảm thấy rất thích hợp khí chất của anh, em chọn cho anh màu xanh ngọc..”

Một chiếc xe… Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần lại, vội vàng xua tay, “Cái này sao được, quá quý trọng rồi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 62: 62:Có Chỗ Dựa Nên Không Sợ

“Anh cả đời chỉ kết hôn một lần này, anh là người thân nhất của em, em chung quy phải tỏ vẻ một phen, món quà

mà thôi, anh không cần sợ kiếp sau nợ em, cho dù thật sự nợ, kiếp sau trả lại cho em là được.” Chu Tĩnh Như lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn, có chút quật cường nói, “Chỉ một lần này, không được chối từ.”

Diệp Thiếu Dương nhất thời trở nên khó xử, quay đầu nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc cười cười nói: “Tặng cho anh, anh không cần hỏi em.”

Chu Tĩnh Như ánh mắt kiên định, khiến Diệp Thiếu Dương thật sự không biết từ chối như thế nào, phun ra một hơi, nói: “Được rồi, anh nhận.”

Thực nợ em anh cũng nhận, cùng lắm thì kiếp sau trả lại cho em. Diệp Thiếu Dương ở đáy lòng lặng lẽ nói.

Chu Tình Như lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: “Xe còn ở tiệm 4s, ngày mai em bảo người ta lại đến dưới lầu nhà hai người, thủ tục các thứ hai người tự mình đi làm.”.

Diệp Thiếu Dương đang cầm chìa khóa xe, nhìn dấu hiệu bên trên nói: “Nói… Đây là xe gì?”

“Maserati!” Tạ Vũ Tình ồn ào lên, “Rẻ nhất cũng hơn trăm vạn đó, Tĩnh Như thổ hào tặng quà đắt tiền như vậy, cậu bảo bọn chị làm sao bây giờ!”

Hon trăm vạn… Khóe miệng Diệp Thiếu Dương run rẩy hẳn lên.

Sắc mặt Chu Tình Như ửng đỏ, nói: “Nói cứ như mấy người ai cũng nghèo hơn em, Vũ Tình tỷ gia thể bối cảnh chị người khác không biết, đừng nghĩ gạt em!”

Tạ Vũ Tình reo lên: “Cái gì, so với mấy người, chị là nghe nhất, Mã Thừa, Tiểu Nhị, em, mấy người ai mà không phải gia tài bạc triệu!”

Trường Tiểu Nhị đang ghé vào trên bàn luyện tập vẽ bùa, hôm nay trận chiến đấu này, khiến cô hoàn toàn chơi sướng rồi, nhiệt tình đối với tróc quỷ hàng yêu tăng vọt chưa từng có, không để ý trên cánh tay có vết thương, ở trước khi đưa đồ ăn lên chút thời gian đó cũng không quên vẽ bùa, nghe thấy lời Tạ Vũ Tình nói, cũng không ngẩng đầu lên phản bác nói: “Đừng kéo em vào nha, cha em là thanh quan, lời này của chị truyền ra, ngày mai Đạt Khang bí thư sẽ mời ông ấy uống trà! Ông chủ Mã mới là thổ hào!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Mã Thừa cạn lời, nói: “Xem ra tôi cũng phải nghĩ một phần đại lễ.”

Diệp Tiểu Manh nói: “Nhìn đi nhìn lại, mấy người không phú thì quý, chỉ có em nghèo nhất, cái gì cũng không tặng nổi.”

Tạ Vũ Tình nói: “Đừng quấy nữa, em là em gái họ của Thiếu Dương, là người trong nhà, thu lễ còn có một phần của em đó, tặng cái gì mà tặng!”

Diệp Tiểu Manh thè lưỡi, lẩm bẩm: “Nói cũng phải.”

“Em không tặng lễ cũng không thu lễ, em muốn làm phù dâu!” Chanh Tử giơ tay lên cao hô lên, “Phù dâu phải là em!”

Tiểu Bạch và Mỹ Hoa lập tức tranh đoạt phù dâu với cô.

Lão Quách ở một bên cắn hạt dưa, uống trà, gió nhẹ mây nhạt nói: “Mặc kệ mấy người ai làm phù dâu, dù sao phù rể là ta.”

Tứ Bảo phun một ngụm nước trà ở trên mặt hắn. Sau đó mấy em gái như ong vỡ tổ đi lên đánh hắn, tỏ vẻ muốn tìm tiểu thịt tươi làm phù rể, Tiểu Bạch mãnh liệt đề nghị Đạo Phong, mọi người vẫn luôn cho rằng biện pháp này có thể làm, sau đó lại phủ định phương án này, cho rằng Đạo Phong quá đẹp trai, nếu làm phù rể mà nói, nổi bật nhất định sẽ vượt qua Diệp Thiếu Dương, đến lúc đó sẽ không dễ nói là hôn lễ của ai.

Diệp Thiếu Dưong muốn ngất.

Mấy em gái líu ríu thảo luận về chuyện hôn lễ, Diệp Thiếu Dương ở một bên thành thành thật thật bưng trà rót nước đưa hạt dưa, yên lặng nhìn một màn này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hồi tưởng mình lúc trước một mình cô độc xuống núi, một đường tiến lên, quen biết nhiều bạn tốt như vậy, có người có quỷ có yêu có tà linh. Hài hòa ở chung cùng một chỗ như vậy, loại cảm giác này…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.