Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2032: Thân Nhân Gặp Mặt (2)



Tiêu Dật Vân vẫn đang cười, thưởng thức thiên sư bài, không để ý tới nói: “Nói ta nghe một chút.”

Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, nhìn trái nhìn phải, nói: “Ngươi vẫn là đến bên này của ta đi, có chút bí mật, bị người khác nghe được bất nhã.”

Tiêu Dật Vân ngẩn ra, trái lại cũng không sợ hắn giở ra trò gì, vì thế đi ra ngoài cửa, đi hướng chỗ bên cạnh không có người.

Diệp Thiếu Dương cũng đi qua, thấp giọng nói: “Ngươi là con một sử quan thời Bắc Tống, cha ngươi bởi vì bất mãn hoàng đế bảo hắn bóp méo lịch sử, bị hoàng đế bắt lại, sau đó ép người viết, muốn làm nhục phụ thân người, kết quả ngươi cũng không muốn viết, hoàng đế phán các ngươi hỏi trảm, người và phụ thân người ở trong ngục ước hẹn tự sát, sau khi chết, Thôi phủ quân thấy cha con ngươi hai người cương liệt, phán phụ thân người vãng sinh quý tộc, người bởi vì chữ đẹp, được Thôi phủ quân thu làm thư đồng, sau tăng lên áp ti, thường trú Thiên Tử điện, người là thân tín số một của Thôi phủ quân, ta nói đúng không?”

Tiêu Dật Vân nghe hắn nói nhiều như vậy, có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cười nhẹ, nói: “Những lịch sử này, cũng không phải chỉ có một người biết, ta chỉ có thể nói, người hỏi thăm rất kỹ càng.”

Diệp Thiếu Dương không nói gì, suy nghĩ một phen nói: “Người trong lúc đó chịu Thôi phủ quân âm thầm chỉ điểm, từng đầu thai một lần, đi nhân gian tìm kiếm…”

“Câm mồm!” Tiêu Dật Vân đột nhiên quát hắn dừng lại, khẽ biến sắc, nói: “Chuyện này người từ nơi nào nghe được!”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Chính người nói cho ta biết.” “Ta tự mình nói cho ngươi?” Tiêu Dật Vân hừ lạnh.

Diệp Thiếu Dương nói: “Tạm không nói những thứ này, người cứ nói, chuyện ta nói này, người từng làm hay là chưa từng làm?”

Tiêu Dật Vân trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Chuyện này, tuy người biết đến rất ít, nhưng cũng không phải là không có ai biết… Trừ phi người thật có thể nói ra chuyện người ngoài không biết, nếu không ta sẽ chỉ càng thêm hoài nghi ngươi dụng tâm kín đáo mà đến.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 77: 77: Đời Thường 3

Diệp Thiếu Dương thật lòng cảm thấy không biết nói gì, gãi ót, suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mắt sáng ngời, nói: “Có chuyện, người nói với ta, toàn bộ âm ty cũng chưa ai biết, nhưng ta không xác định là người gạt ta hay là thật.”

Tiêu Dật Vân ngẩng đầu nhìn hắn, ý tứ bảo hắn nói tiếp.

Diệp Thiếu Dương nói: “Người từng thầm mến một cô nương, không phải nói là âm ty, một đề hạt sư của Tốc Báo tin tên Mị Nhi, người và cô ấy từng cùng nhau ra ngoài làm việc, đi làm giám quân, người từng thích cô ấy, nhưng người chưa thổ lộ, cô ấy đã chuyển thể đầu thai, chuyện này người giấu ở trong bụng, chưa từng nói với ai khác nữa…”

Ở lúc hắn mở miệng nói, Tiêu Dật Vân vẫn là vẻ mặt không tín nhiệm, nghe hắn nói đến phía sau, khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, ngây ra hồi lâu, đột nhiên duỗi tay ra bắt lấy cổ áo hắn, lạnh lùng nói: “Chuyện này không có khả năng có người biết, ngươi là làm sao mà biết được!”

“Vẫn là câu nói kia, là chính người nói cho ta biết.” Diệp Thiếu Dương phun ra một hơi, “Lúc ấy người đến nhân gian, ta dẫn người đi lên mạng, sau khi trở về, ngươi đến chỗ ta ngủ, sau đó ta đề nghị uống rượu, người tìm người từ âm ty đưa rượu cho ngươi, còn ép ta hồn phách xuất khiếu, cùng uống với người, cuối cùng hai chúng ta đều uống say, người nói chuyện này với ta… Người lúc ấy còn nói, cô nương đó rất cao ngạo lạnh lùng, đối với người không quá quan tâm…”

“Đủ rồi!” Tiêu Dật Vân mở to hai mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai!”

“Diệp Thiếu Dương. Mao Son thiên sư.”

“Ta không quen biết người, chưa từng nghe nói tên của người, cũng chưa từng gặp ngươi.”

“Ta từ một trăm năm sau đến, một trăm năm sau, người và ta là huynh đệ, ta là chưởng giáo Mao Sơn đời thứ ba mươi chín, nhân gian đệ nhất thiên sư, đại để tự mình ban ta bảng hiệu, một đám môn nhân của ta ở âm phủ khai lập phủ nha, gọi là m Dương ti, là ti thứ bảy mươi ba của âm ty, chuyên quản chuyện giới pháp thuật nhân gian không giải quyết được, một môn nhân của ta ở Thiên Tử điện người làm phó áp ti… Ngươi còn muốn biết cái gì?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Diệp Thiếu Dương như liên châu pháo đem những việc này một hơi nói ra, sau khi Tiêu Dật Vân nghe xong, cả người hoàn toàn ngây dại, nhìn hắn, lắc lắc đầu.

“Bệnh thần kinh! Ngươi không phải điên rồi chứ! Người một trăm năm sau, sao có thể xuất hiện ở trước mặt ta, xuyên qua thời không sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi đáp đúng rồi, ta thật sự xuyên qua thời không.”

“Không có khả năng!” Tiêu Dật Vân không cần nghĩ ngợi, “Không ai có thể xuyên việt thời không, cho dù là phủ quân đại nhân cũng không làm được, càng không cần nói ngươi một tên nhân gian thiên sư.”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, nói: “Ngươi nói không sai, ta là không làm được, hơn nữa ta cũng không muốn xuyên việt, nhưng có một thứ, ta tin tưởng người từng nghe.”

Tiêu Dật Vân lập tức hỏi: “Cái gì?”

“Son Hải Ấn! Bị Từ Phúc từ âm ty mang đi Sơn Hải n!”

Tiêu Dật Vân ngây ra tại chỗ, nhìn Diệp Thiếu Dương, hồi lâu nói: “Từ Phúc đem Sơn Hải ân trộm đi rồi?”

“Ngươi không biết?” Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy kinh ngạc chút, lập tức nhớ tới. Lúc trước lời đồn có liên quan Sơn Hải Ấn là Từ Văn Trường nói cho mình, có thể âm ty cũng không mấy ai biết. Vì thế nói: “Ngươi không biết chuyện này, cũng không quan trọng, Sơn Hải n người chung quy từng nghe nói chứ.”

“Thánh vật của Luân Hồi ti… Nghe nói có thần thông nghịch chuyển càn khôn, xuyên việt thời không…” Tiêu Dật Vân lẩm bẩm.

Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, cuối cùng là nói đến một bước này, trên mặt mang theo một vẻ mặt bất đắc dĩ, nhìn Tiêu Dật Vân.

Tham Khảo Thêm:  Chương 545

Tiêu Dật Vân thất thần nhìn hắn, tuy truyền thuyết về Son Hải An, hắn từng nghe, nhưng cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói thật sự có ai dựa vào Sơn Hải An thành công xuyên việt. Lấy nhận biết của Tiêu Dật Vân, căn bản không có cách nào tin tưởng loại chuyện này xảy ra. Nhưng… Về tất cả cái này, trước mặt người kia nói có mũi có mắt, quan trọng nhất là, hắn nói về chuyện mình thầm mến cô nương nào đó, mình thật sự chưa từng nói với người khác, ngay cả bản thân cô nương kia cũng không biết, kẻ trước mặt này mình hoàn toàn không biết, sao có khả năng biết?

“Đầu óc ta bây giờ có chút rối loạn, người để ta nghĩ chút.” Tiêu Dật Vân lẩm bẩm.

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, khoanh tay, chờ ở một bên, cũng không vội.

Tiêu Dật Vân đem lời Diệp Thiếu Dương nói, từ đầu tới đuôi suy nghĩ một lần, sau đó xoay người, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi nói ngươi là xuyên việt thời không mà đến, vậy người nói cho ta biết, người vì sao phải xuyên việt tới đây?”

Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, phi thường muốn làm một cái biểu cảm “Ôm mặt trong biểu tượng wechat, ngồi ở trên mặt đất, cười lên ngây ngốc ha ha.

Tiêu Dật Vân nhíu mày nói: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta đây là cười à? Ta đây là khóc không ra nước mắt!”

Diệp Thiếu Dương lau mặt một chút, dùng thanh âm cực kỳ ủy khuất nói: “Người hỏi ta xuyên việt tới làm gì, ta nói thật cho ngươi biết, ta không biết!! Bởi vì ta căn bản là không biết vì sao sẽ xuyên việt, không biết tên Từ Phúc ngu ngốc kia vì sao phải dùng Son Hải Ấn đem ta đưa đến nơi đây! Ta ở thế giới kia của mình, còn có rất nhiều chuyện phải làm, ta cũng không muốn tới nơi này đâu đâu đâu!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.