Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2124: Pháp Thuật Nhất Nộ Máu Tươi Năm Bước (2)



Vân Nhi nói: “Ta đã chịu đựng ba năm, đã sớm quen, lại có cô nương mới tới, lại như ta lúc trước… Ba năm sau, còn có người khác, ta nguyện lấy một mình mình thay thế các cô ấy tiếp nhận vận mệnh này, nếu chủ tử giữ ta lại, ta nhất định dịu dàng hầu hạ gấp trăm lần, khẩn cầu chủ tử đừng nhúng chàm cô nương khác nữa…”

Ngũ Thông Thần cười to: “Ngươi trái lại tâm địa thật tốt, ha ha, tựa như nên ở trong miếu cung phụng là người không phải ta. Người là không muốn ta đi chà đạp cô nương khác nữa?”

Vân Nhi gục đầu xuống, không dám nói lời nào.

Ngũ Thông Thần nói: “Được, ngươi đã muốn lưu lại, bổn vương ta coi là thật, giữ ngươi lại, cả đời không cho phép xuống núi!”

Vân Nhi kinh ngạc, nói: “Chủ tử đáp ứng rồi?”

“Chính người yêu cầu, ta tự nhiên đáp ứng, nhưng… cô nương khác, ta cũng muốn! Về phần ngươi… Chờ bổn vương ta chơi chán rồi nói sau, ha ha. Người vừa rồi không phải nói chà đạp sao, vậy ta buổi tối hôm nay phải chà đạp ngươi hẳn hoi!”

Nói xong trực tiếp vồ lên…

“Không!” Vân Nhi kêu thảm, lại bị Ngũ Thông Thần đè ở dưới thân. Diệp Thiếu Dương cố nén phẫn nộ ngập trời, bay đi, hắn không đành lòng nhìn một màn này, nhưng mình hiện tại chỉ là một mảng nguyên thần, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể xuống núi trước…

Sau khi nguyên thần trở lại thân thể mình, Diệp Thiếu Dương mở mắt, từ trên đất ngồi dậy.

“Cậu tỉnh rồi, thế nào?” Mao Tiểu Phương vội vàng hỏi.

“Vương bát đản! Súc sinh!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng chửi bậy, lập tức hướng trên núi chạy đi.

Mao Tiểu Phương sửng sốt một phen, lập tức đuổi theo, ôm chặt Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, Thiếu Dương Tử, cậu nói rõ ràng trước!”

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn hắn, trầm giọng nói: “Tôi muốn đi diệt thần, anh theo tôi cùng nhau không?”

“Diệt… Thần?”

“Không kịp nói nhiều với anh như vậy, anh nếu là không đi, tôi liền tự mình đi.”

Diệp Thiếu Dương bỏ qua hắn một bên, tiếp tục hướng trên núi chạy như điên. Hắn bây giờ trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là diệt Ngũ Thông Thần!

Tham Khảo Thêm:  Chương 29-30

Mao Tiểu Phương thật không dễ gì đuổi kịp hắn, đau khổ khuyên nhủ: “Thiếu Dương Tử, cậu đừng xúc động, mặc kệ xảy ra chuyện gì, cậu chung quy phải nói trước với tôi một tiếng, bằng không ngược lại dễ dàng hỏng việc.”

Ở dưới sự đau khổ khuyên bảo của Mao Tiểu Phương, Diệp Thiếu Dương cuối cùng bình tĩnh lại chút, đem chuyện đã xảy ra trên núi nói sơ qua một lần.

Mao Tiểu Phương nghe xong, ngẩn ra tại chỗ, lẩm bẩm: “Ngũ Thông Thần kia… Thế mà lại làm ra loại hoạt động

này?”

“Tận mắt nhìn thấy!” Diệp Thiếu Dương nói.

“Cái này… Thiếu Dương Tử, tôi biết cậu muốn bênh vực kẻ yếu, cậu nghĩ rõ ràng, Ngũ Thông Thần này là pháp sự dâng biểu, âm ty tứ phong chính thần, mặc dù có thể làm được, cậu với tôi cũng không có tư cách giết hắn. Cậu cũng đã nói, năm đó Đại Minh triều khi chém giết Ngũ Thông Thần, còn mời Văn Khúc tinh Phương Hiếu Nhụ, cậu với tôi pháp sư nhân gian, có thể làm gì hắn?”

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn, thở phào một cái, nói: “Biết rồi, tôi tự mình đi.”

Nói xong liên tục chạy như điên, chạy một đoạn, đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, quay đầu thấy là Mao Tiểu Phương đi theo, dừng bước nói: “Anh không cần khuyên tôi nữa, anh không đi, tôi cũng lý giải, tôi tự mình đi là được.”

Mao Tiểu Phương nói: “Lấy thực lực cậu hiện tại, có thể giết Ngũ Thông Thần?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Thư sinh giận dữ, máu tươi năm bước! Cô nương đó đang đối mặt sự hủy hoại, tôi nếu là không đi, thẹn với đạo tâm. Xin lỗi, tôi con người này trời sinh không làm nổi rùa đen rút đầu.”

Mao Tiểu Phương nghe hắn nói như vậy, có chút động dung, thở dài nói: “Thiếu Dương Tử, cậu không phải người thường. Mao Tiểu Phương tôi tuy không phải tông sư gì cả, chung quy cũng là tùy tính mà làm, tôi cũng không sợ đắc tội Ngũ Thông Thần, chuyện này, tôi đi cùng cậu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 144: Chương 144

Diệp Thiếu Dương mỉm cười, “Tôi biết mà, cương thi đạo trường đại danh đỉnh đỉnh, khẳng định không phải người sợ chuyện.”

Mao Tiểu Phương nói: “Không sợ chuyện, nhưng cũng không thể tùy tiện đến, chúng ta như vậy đi lên, sợ không phải đối thủ của Ngũ Thông Thần, căn bản là không cứu được cô nương kia, ngược lại rút dây đồng rừng… Bàn bạc kỹ hơn, chúng ta thương lượng đối sách hẳn hoi.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng mà cô nương kia đang.”

Mao Tiểu Phương nói: “Cô ấy đã chịu được ba năm, cũng không sợ thêm đêm nay, tôi biết lời này không đúng. Nhưng nếu chúng ta bây giờ đi lên, ngược lại không cứu được cô ấy, cô ấy hại ngược cô ấy. Chúng ta thường lượng cẩn thận, đem cô ấy cứu ra, tránh cho cô ấy cả đời chịu khổ, lại là chuyện tốt với cô ấy, cậu nói xem?”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Tuy anh nói là đúng, nhưng tôi vẫn không đành lòng, tôi ngược lại nghĩ ra biện pháp…”

“Cái gì?

“Phóng hỏa.”

Hơn mười phút sau, hai người đều tự cầm một bó củi to từ trên núi tìm được, tới trên đầu gió bên cạnh sảnh miếu, đem đuốc điểm hỏa, lửa rất nhanh đã đem cây cối bên ngoài sảnh miếu đốt cháy.

Diệp Thiếu Dương nhặt mấy cành cây đang cháy, ra sức ném về phía trong sảnh miếu, đồng thời huýt sáo một tiếng, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu đi không thay tên ngồi không đổi họ, chúng ta là thổ phỉ Nhị Long sơn, giết kẻ giàu cứu người nghèo, đả đảo tất cả ngưu quỷ xà thần! Hôm nay cho các người biết điều trước một chút, trong vòng ba ngày, gom đủ một vạn đồng bạc, chờ bọn ông tới lấy…”

Nói xong vẫy tay một cái, hai người sải bước, theo con đạo chạy như điên xuống.

Diệp Thiếu Dương tin tưởng, trải qua bọn họ quấy phá như vậy, Ngũ Thông Thần khẳng định không có tâm tư làm chuyện đó, nhưng cuối cùng đoạn lời nói giả mạo sơn tặc thổ phỉ kia, lại là lâm thời nghĩ đến, hắn biết Ngũ Thông Thần không có khả năng tin, cũng chỉ là thuận miệng nói, tìm cái cớ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5

Trong phòng tất cả đều là khói, Ngũ Thông Thần nào có tâm tư bốp bốp, từ trên người Vân Nhi bò xuống, hướng ngoài cửa phóng đi, đến cửa, xoay người nhìn đến Vân Nhi còn ngồi ở trên giường nức nở, cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn bị lửa thiêu chết? Đáng tiếc bổn vương còn chưa chơi đi!”

Lao tới ôm vào trong lòng, xách theo ra ngoài.

Một cây đuốc của Diệp Thiếu Dương vừa lúc ném vào phòng chứa củi, điểm hỏa củi, Trần lão hán đang lấy nước cứu hỏa, nhìn thấy Ngũ Thông Thần ôm Vân Nhi đi ra, cũng không kinh ngạc, dập đầu nói: “Đại thần, vừa có thể phỉ đến phá hầm rồi.”

“Thần miếu của ta ở đây mấy chục năm, ai chẳng biết linh nghiệm, chưa bao giờ có thổ phỉ dám trêu chọc, không có khả năng là thổ phỉ.”

Trần lão hán nói: “Cũng có thể là giặc cỏ, biết chúng ta nơi đây hương khói cường thịnh, lại không nhận được chân thần…”

“Ta đi ra xem chút, trông coi cô ta.” Ngũ Thông Thần buông Vân Nhi, chạy ra khỏi cửa miếu.

Bản thân Trần lão hán đi lấy nước cứu hỏa, cũng không quản Vân Nhi, hắn biết Vân Nhi sẽ không chạy. Trên thực tế, cô ấy cũng không phải chưa từng chạy, nhưng Ngũ Thông Thần lúc giao hợp, đã hút hồn khí của cô, mặc kệ cô chạy đến đâu, cũng sẽ bị bắt về, sau đó hành hạ một phen, cho dù tự sát cũng vô dụng, nhảy xuống giếng, thắt cổ, cô đều từng thử, Ngũ Thông Thần đều có thể giúp cô hoàn hồn, thật sự muốn sống không được muốn chết không xong

Vân Nhi ngơ ngác ngồi ở trên mặt đất, hai tay ôm mặt khóc không thành tiếng.

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương sớm đã xuống núi, nấp đi, thương lượng biện pháp đối phó Ngũ Thông Thần.

Dựa theo ý tứ của Mao Tiểu Phương, đối phó Ngũ Thông Thần, chỉ có thể dâng biểu âm ty, triệt thần vị của hắn, sau đó coi là tà vật để đối phó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.