Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2132: Mỹ Hoa (1)



Mất trí nhớ?

Diệp Thiếu Dương cũng giật mình, sau đó thân thể run lên, đột nhiên nghĩ tới một sự kiện, thì ra… Mình gặp được không phải quỷ phó Mỹ Hoa của mình, mà là… Mỹ Hoa của thế giới này.

Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời không biết làm sao bây giờ, không biết là nên nhận nhau hay là coi như chưa thấy, nếu nhận nhau mà nói, hắn có biện pháp khiến Mỹ Hoa tin tưởng mình, nhưng… Cứ như vậy, rất có thể thay đổi quỹ tích cuộc đời tương lai của cô, dù sao cô khác với Tiêu Dật Vân, sự từng trải trong tương lai của cô coi như rất khúc chiết, mình không muốn để cô ấy biết trước.

Diệp Thiếu Dương cố nén cảm xúc nhận nhau, hướng Mỹ Hoa cười cười, “Nhận làm người rồi.”

Sau đó kéo qua Vân Nhi cùng Mao Tiểu Phương ngây ra như phỗng ở một bên, vội vàng đi qua con đường.

“Cô nương kia cậu quen biết?” Từ con đường đi ra, ba người dừng lại ở ngoài một cửa hàng chưa mở cửa, Mao Tiểu Phương thật sự nhịn không được, nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Giống với Tiếu lang quân.” Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ở trên bậc thang ngoài cửa, lẩm bẩm, nghĩ đến cùng Mỹ Hoa gặp nhau lại không thể nhận nhau, trong lòng hắn chua xót nói không nên

lời.

Hắn không biết Mỹ Hoa vì sao sẽ đến nơi này, nhưng hắn tin tưởng mình tuyệt đối sẽ không nhìn

lầm, vừa rồi người kia xác thực chính là Mỹ Hoa! Đối mặt Mao Tiểu Phương nghi vấn, Diệp Thiếu Dương đem thân phận Mỹ Hoa lại nói một lần. Vân Nhi không biết tình huống, căn bản nghe không hiểu, nhưng cũng biết bọn họ là đang nói chính sự, thành thành thật thật ở lại bên cạnh, không xen mồm.

“Cô ấy là quỷ phó của cậu?” Mao Tiểu Phương nghe xong Diệp Thiếu Dương giới thiệu, cực kỳ giật mình, “Vậy cậu vì sao không nhận nhau với cô ấy?”

Diệp Thiếu Dương thở dài: “Tôi làm sao mà nhận nhau? Tôi quen là cô ấy của trăm năm sau, không phải cô ấy hiện tại, tôi hiện tại nhận nhau với cô ấy, rất dễ dàng sinh ra thay đổi đối với quỹ tích cuộc đời cô ấy… Cô ấy tương lai còn có một trường kiếp nạn, nhỡ đâu tôi nói cho cô ấy, tôi không biết là đúng hay sai, càng không biết làm như vậy, sẽ tạo thành ảnh hưởng thế nào đối với thời không…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 105: Xin chút lửa

Mao Tiểu Phương trầm ngâm không nói, một lát sau nói: “Ở trăm năm sau, hai người quan hệ rất tốt?”

“Quỷ phó của tôi mà đại ca, có thể không tốt sao?”

Hai người lại hàn huyên một hồi, trong lòng Diệp Thiếu Dương đang cảm khái các kiểu, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm: “Anh thật sự quen biết tôi?”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Mỹ Hoa từ một bên khác của cửa hàng đi tới, trong lúc nhất thời ngây dại.

“Tôi vừa nghe lén các anh nói chuyện, anh nói… Đều là thật?” Mỹ Hoa nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt cũng chấn động. “Anh thật sự là người tới từ trăm năm sau?”

Cô ấy cũng đã nghe được, vậy cũng không cách nào che giấu nữa, Diệp Thiếu Dương hướng cô gật gật đầu.

Mỹ Hoa nói: “Anh là pháp sư môn phái nào?”

“Mao Son Diệp Thiếu Dương. Tuy biết đây là Mỹ Hoa của một trăm năm trước, nhưng nói chuyện cùng cô giống như hai người xa lạ, cho Diệp Thiếu Dương cảm giác rất kỳ quái.

Mỹ Hoa nhìn hắn từ trên xuống dưới, lại hỏi rất nhiều vấn đề về hắn như thế nào từ trăm năm sau chạy đến thời đại này, Diệp Thiếu Dương đáp theo sự thật, lại bảo Mao Tiểu Phương làm chứng cho hắn.

Mỹ Hoa sau khi nghe xong, nửa tin nửa ngờ, nói: “Tôi làm sao biết đây có phải anh bố cục, để lừa gạt tôi hay không?”

Diệp Thiếu Dương duỗi tay, cho cô xem một mảng hồn ẩn đỏ thắm kia: “Đây là hồn ấn của cô, cô là quỷ phó đầu tiên tôi thu, tôi vừa rồi đã thử một lần, vô dụng đối với cô.”

Mỹ Hoa cầm lấy bàn tay hắn, chăm chú nhìn hồn ẩn bên trên, có chút không thể tưởng tượng nói: “Anh có nhiều quỷ phó như vậy?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 20: Chỉ nói bình thường

“Quỷ phó yêu phó đều có. Tôi đã thành lập một tổ chức, mấy người đều là môn nhân của tôi… Cô nếu không tin, tôi có thể nói ra lại lịch của cô, cô không phải người… Cô là đến từ Quỷ Vực trong sống Ẩm Thủy Hà Cơ, cô là hồn của Quỷ Vực, chỉ là dùng quỷ thuật huyễn hóa ra hình người mà thôi, khác với quý thi của nhân gian.”

Cả người Mỹ Hoa run lên, vẻ mặt nhìn hắn cũng nổi lên biến hóa, có chút nửa tin nửa ngờ, lẩm bẩm: “Không ai biết tôi là từ nơi nào đến…”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ tới cái gì, đem thiên sư bài của mình từ trong túi lấy ra, nói: “Tấm thiên sư bài này, là cô cho tôi, cô nhận ra không?

Mỹ Hoa tiếp nhận xem một chút, ngây ra tại chỗ, đưa tay đi sờ túi của mình, sờ một hồi nói: “Thiên sư bài của tôi hình như ở trong động phủ không mang đến, không sai, cái này của anh giống của tôi như đúc… Anh không có khả năng có thời gian đi trộm, đây. Đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Lai lịch thiên sự bài này, tôi cũng biết, là một vị thiên sư ở lúc đi ngang qua Ấm Thủy hà, ném vào trong sông, bị cô nhặt được… Cô nói đúng không?”

Vẻ mặt Mỹ Hoa càng thêm chấn động, nói không ra lời.

“Anh… Thật sự là chủ nhân của tôi trăm năm sau?”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Tôi vốn không muốn nhận nhau với cô, chỉ là… Cô đã nghe được, tôi cũng không có cách nào, chỉ có thể nói cho cô.”

Mỹ Hoa biết được tất cả, trong đầu trăm ngàn mối, cúi đầu, hai mắt dại ra nhìn mặt đất, nói: “Tôi cần hoãn lại một lúc…”

Diệp Thiếu Dương biết loại cảm thụ này, gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Qua một hồi lâu, Mỹ Hoa ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Tôi vì sao phải nhận anh làm chủ nhân?”

“Cái này…” Diệp Thiếu Dương do dự một chút, nói, “Liên quan những thứ này, nếu cô tương lai còn muốn trải qua một lần nữa mà nói, tôi không muốn nói trước cho cô, để tránh tiết lộ thiên cơ, đối với cô cũng không tốt, hơn nữa sự từng trải trong đó của cô, tôi quả thật không rõ lắm.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 44: 44: Thùng Thùng Thùng

Mỹ Hoa thở dài, nói: “Tôi hiểu rồi, thì ra tất cả cái này đều là định sẵn… Tôi tới nơi này, chính là vì tìm anh.”

“Tìm tôi?” Diệp Thiếu Dương giật mình.

“Ước chừng mười năm trước, tôi ở trong đầm lầy lớn phía nam làm yêu quái, có một vị pháp sư bắt tôi, không giết tôi, nói cho tôi biết có một hồi cơ duyên, phi thường quan trọng đối với tương lai của tôi, hắn muốn tôi chuyển đến vùng này, ở trên trấn này, sẽ gặp được một người mà tôi chờ đợi… Hắn truyền thụ tối một bộ phương pháp tu hành, tính là nửa sư phụ của tôi, tôi nghe lời hắn, chuyển đến nơi đây, ở trong túi sâu tìm một chỗ con suối trong lòng đất, làm động phủ của tôi, gần đây cái hẹn mười năm đến, tôi mỗi ngày đều sẽ đến trên trần đi một chút, chờ đợi người có duyên vị pháp sư kia nói, tôi nghĩ, hắn chính là anh rồi.”

Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương nhìn nhau một cái, đều kinh ngạc tới mức nói không ra lời.

“Pháp sư đó tên là gì?” Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi.

Mỹ Hoa nói: “Tôi không biết danh hiệu của hắn, là một vị đạo sĩ, mặc đạo bào cổ phong màu lam, để một chòm râu đen, nhìn qua không già lắm. Đúng rồi, pháp khí bên người hắn, là một đôi phán quan bút.”

“Là hắn!” Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, ngay cả khóe miệng cũng nhịn không được run lên.

“Là ai?” Mao Tiểu Phương thấy Diệp Thiếu Dương sắc mặt tái nhợt, vội vàng hỏi.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: “Từ Phúc..”

Mỹ Hoa nghe được cái tên này, cũng ngẩn ra, hỏi: “Anh không phải nói, Từ Phúc dùng Sơn Hải Ấn đem anh đưa tới thế giới này sao, là Từ Phúc kia?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.