Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2244: Biến Cố (1)



Phượng Hề hít sâu một hơi, nhìn Diệp Thiếu Dương, bắt đầu kể:

Cô cũng là theo Diệp Thiếu Dương cùng nhau đến thế giới này, nhưng thời điểm cô tỉnh táo lại, ai cũng không thấy, bên cạnh chỉ có một mình Từ Phúc. Cô lập tức liền chất vấn Từ Phúc Thôi Dĩnh ở nơi nào… Cô sở dĩ ở lại Âm Dương ti, mục đích lúc ban đầu chính là vì tìm Từ Phúc hỏi chuyện này.

Từ Phúc cũng không hàm hồ, mang theo cô đi tìm được Thôi Dĩnh… Đi tìm được Bạch Khởi trước, sau đó cùng đi Tây Vực cổ mộ kia, tìm được Thôi Dĩnh… Thì ra ở sau khi lợi dụng xong Phượng Hề, Bạch Khởi cảm thấy Thôi Dĩnh lúc còn sống dù sao cũng là pháp sư tu vi cao thâm, cho dù sau khi chết, hồn lực cũng cực kỳ cường đại, bởi vậy đem hắn giam cầm ở trong một cái khóa vàng, khóa vàng dùng để khóa ở trên một quan tài, tự nhiên trở thành một cái cơ quan, ở nháy mắt mở ra khóa vàng, Thôi Dĩnh đã bị giam cầm thần thức sẽ lập tức dựa vào bản năng triển khai tiến công đối với kẻ xâm nhập.

“Lúc ấy quan tài đó là ở trong mạch nước ngầm phía bắc, tương đối với quan tài đó, nơi đó nhìn qua là một cái đường ra của cổ mộ, thật ra là cạm bẫy, nếu đi đến cuối, tất nhiên sẽ phát hiện cái quan tài này… Chỉ là lúc ấy lão đại chưa đi tới đó, tự nhiên cũng chưa phát hiện.” Phượng Hề nói, “Lúc ấy, Từ Phúc liền mang tôi đi gặp Bạch Khởi, cùng nhau đến trong cổ mộ thả ra hồn phách Thôi lang…”

Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, xen vào nói: “Chờ chút, cô nói Từ Phúc mang cô đi gặp Bạch Khởi? Bạch Khởi của thời đại nào?”

“Là thời đại kia của chúng ta, Bạch Khởi bị giam giữ ở trong âm ty.” Phượng Hề cũng nhớ tới cái gì, nói, “Đúng rồi lão đại, Từ Phúc nói cho tôi biết một sự kiện, Bạch Khởi là hắn và Đạo Phong cùng nhau từ trong Chiêu Ngục cứu ra…”

Cái gì!

Diệp Thiếu Dương chấn động, nhíu mày hỏi: “Chuyện khi nào?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 131

“Chính là ở sau khi chúng ta đi vào thời đại này đi. Cụ thể như thế nào làm được, Từ Phúc chưa nói cho tôi biết.” Phượng Hề ngọt ngào nhìn Thôi Dĩnh một cái, nói, “Từ Phúc chỉ bảo tôi cùng Thôi Dĩnh gặp lại, sau đó… Đem chúng ta cũng đưa đến thời đại này, nói cho chúng tôi biết, một ngày nào đó sẽ gặp lại anh… Tôi cũng từng hỏi hắn, khi nào đem anh đưa về, Từ Phúc trả lời chỉ có một câu…”

Diệp Thiếu Dương lập tức kích động hẳn lên, nghe cô nói tiếp.

“Hắn nói, nếu ngươi làm được việc mình nên làm, là có thể trở về…”

“Chuyện gì?”

Phượng Hề lắc đầu, “Hắn chưa nói chuyện gì, chỉ nói đến lúc đó tự anh sẽ biết.”

Mình sẽ biết… Tạo nút thắt rồi. Diệp Thiếu Dương hận đến ngứa răng.

“Nếu chuyện này tôi không làm được thì sao?”

“Vậy… Anh liền không trở về được.”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, bất đắc dĩ cười khổ lên. Hắn không biết Từ Phúc vì sao phải muốn thần bí như vậy, không có một chút đầu mối, nhưng căn cứ tình huống của Phượng Hề, ít nhất xác nhận một điểm chính là: Từ Phúc có năng lực dẫn hắn trở lại thời đại của mình, hơn nữa cũng không bài xích làm như vậy. Ít nhất, mình cuối cùng là có chút hy vọng.

“Vậy các người…” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, “Tất cả cái này là như thế nào đế mà có, còn có, hiện tại nhục thân của các người là chuyện thế nào?”

Bắt đầu từ khi tiến vào, Diệp Thiếu Dương liếc một cái liền nhìn thấu đôi vợ chồng trước mặt đều là mượn xác hoàn hồn.

“Bọn họ là Ngũ Sắc Thổ đúc hình, hình thành nhục thân.” Bánh Bao đột nhiên chen vào một câu.

Phượng Hề và Thôi Dĩnh nhất thời có chút giật mình, quay đầu nhìn về phía Bánh Bao.

“Ta có thể sử dụng ảo giác mê người, đối với hình thái bản tôn sinh linh, có thể liếc một cái nhìn thấu.” Bánh Bao hướng Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt bắt đầu khoe khoang.

Mắt lửa ngươi vàng à ôi đệch!

Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc nhìn Bánh Bao, loại năng lực đặc thù này… Thật đúng là trâu bò, tương lai chỗ có thể sử dụng đến khẳng định không ít. Về phần Ngũ Sắc Thổ đúc hình mà nó nói, Diệp Thiếu Dương đại khái là biết đến.

Tham Khảo Thêm:  Chương 6: Chương 6

Dùng Ngũ Sắc Thổ đúc hình, mô phỏng nhục thân con người, đây vốn là một loại pháp thuật đạo môn, nghe nói đúc lại nhục thân tựa như người chân thật, người thường tuyệt đối nhìn không ra khác biệt, nhưng quan trọng nhất không phải cái này: dùng rất nhiều tài liệu, đều có thể đắp nặn ra nhục thân tương tự, nhưng linh hồn hoặc là không thể bám vào, hoặc là sau khi bám vào khống chế bất tiện… Chỉ có Ngũ Sắc Thổ, hiệu quả thông linh vô cùng tốt, bởi vậy trở thành tài liệu tốt nhất để đúc lại nhân thân.

Nhưng môn pháp thuật này bởi vì trái với thiên địa đại đạo, ở giới pháp thuật cũng là cấm thuật, thanh danh lớn, nhưng trong hiện thực cơ hội vận dụng cực ít, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ từng nghe nói mà thôi, ở thế kỷ 21, giống rất nhiều pháp thuật cổ đại, loại pháp thuật dùng Ngũ Sắc Thổ đắp nặn hình người này cũng đã thất truyền, ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng chỉ từng nghe nói mà thôi.

Bởi vậy, Diệp Thiếu Dương hoài nghi thân thể bọn họ, là Từ Phúc hỗ trợ đúc lại. Hỏi qua một lần, quả nhiên là như thế.

“Chúng tôi đến nơi đây, cũng là kết quả Từ Phúc cố ý tìm kiếm, ở nơi này, tôi tên Lưu San, anh ấy tên Trầm Văn, đây là một đôi vợ chồng nhỏ đáng thương, vài năm trước kết hôn đi châu Âu hưởng tuần trăng mật, thời điểm ở nước Pháp du thuyền, không cẩn thận lật thuyền chết… Thi thể bị tìm được ở nơi rất xa, nhưng bởi vì ở dị quốc tha hương, lúc ấy không thể nghiệm chứng ra thân phận bọn họ, chỉ có thể từ bỏ.

Mà cha mẹ bọn họ, dùng hết các loại phương pháp, cũng không thể tìm được tung tích bọn họ, cho rằng bọn hắn đã chết… Chúng tôi được đúc lại thành bộ dáng đôi vợ chồng này, tìm cái cớ, từ hải ngoại trở về… Sự tình là như thế. Sau đó thì sao, phụ thân của Lưu San này, là đốc quân vùng này… Quyền thế rất lớn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 666: Không có cứu viện - Bãi mìn xảy ra vấn đề (2)

“Đốc quân à… Đó không phải là quân phiệt sao?” Diệp Thiếu Dương có chút hiểu. Đây vốn chính là cái thời đại quân phiệt hỗn chiến, cái gì huyện trưởng thị trưởng, ở trước mặt báng súng của quân phiệt đều không có ích gì.

Phượng Hề nói: “Không sai, lúc trước vị huyện trưởng kia, chính là cha tôi một tay đề bạt lên, bởi vậy mới có thể tự mình đi đón các anh, bởi vì tôi sau khi nhận được tin tức nói cho hắn, anh là khách quý của tôi, hắn liền không dám chậm trễ.”

Thì ra là thế…

Diệp Thiếu Dương cuối cùng đã hiểu tất cả, nhìn Phượng Hề, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, cô và Thúy Anh là giả mạo con cái đốc quân, nhưng các người trên thực tế không phải, có câu tôi không nên nói, thế này có phải có chút lợi dụng cảm tình của người khác hay không?”

Phượng Hề cười nói: “Thứ nhất, chúng tôi có thể vuốt xuôi nỗi đau mất con của bọn họ, thứ hai… Cha mẹ của Lưu San, là một đôi vợ chồng sáu kiếp, ở một kiếp đó của tôi cùng Thôi lang, bọn họ là cha mẹ tôi… Bởi vậy thế này cũng không tính là lợi dụng, tôi cũng coi bọn họ như cha mẹ để đối đãi.”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cẩn thận suy nghĩ, Từ Phúc đưa bọn họ đến hộ gia đình này giả mạo con cái, nhìn trúng hẳn không phải quyền thế linh tinh, mà là quan hệ thân duyên của bọn họ trước đó ở kiếp trước, dù sao bọn họ là cha mẹ thời kì làm người một kiếp cuối cùng của Phượng Hề, loại cảm tình này vẫn là không tầm thường.

“Lưu San kia… Vì sao bộ dạng giống với cô?” Diệp Thiếu Dương chỉ còn lại có sự nghi vấn này.

Phượng Hề cười cười, nói: “Lão đại, đây là tôi vì gặp anh, cố ý biến hóa ra bộ dáng, bọn họ nhìn thấy tôi, cũng không phải là bộ dạng này.” Phượng Hề nói xong, ở trên mặt lau một cái, liền như thay đổi khuôn mặt, lập tức biến hóa thành một khuôn mặt khác. Thôi Dĩnh cũng biến hóa theo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.