Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2725: Tam Giới Tôn Sư (1)



Hai tay cô cầm tay Đạo Phong, nói: “Muội chỉ cần huynh đáp ứng muối chuyện, hãy nói với muội, huynh nhất định sẽ về tìm muội.”

Đạo Phong nghiêm túc nhìn cô, gật gật đầu.”Nhất định.”

“Nhưng, ta còn muốn mang theo một người.” Đạo Phong sắc mặt có chút xấu hổ.

“Trần Lộ?” Dương Cung Tử lập tức không nể mặt.

“Không, Lãnh Ngọc.”

“Cô ấy? Vì sao mang cô ấy theo?”

“Tất nhiên là có nguyên nhân, hiện tại ta không có cách nào nói cho muội hiểu, chỉ hy vọng… Muội đừng ghen.” Đạo Phong gian nan nói ra những lời này.

Cõi lòng Dương Cung Tử vốn dâng tràn nỗi buồn ly biệt, bị cái này những lời này chọc cười, cười một tiếng, trêu chọc nói: “Thật không ngờ Đạo Phong đại đại lãnh khốc vô tình nhất trong truyền thuyết, lại có thể có thể nói ra những lời này… Ha ha, thật làm cho người ta giật mình a!”

Đạo Phong quay đầu đi, không cho cô thấy mình quẫn bách.

Dương Cung Tử che miệng, ngừng cười nói: “Đó là em dâu của huynh a, muội có gì phải ghen chứ, nhưng, ừm, huynh có thể nói như vậy, muội rất vui. Đạo Phong, mặc kệ bao lâu, muội đều chờ huynh…”

Đạo Phong còn muốn nói cái gì, Dương Cung Tử đột nhiên ôm lấy hắn, hôn lên trên môi hắn.

Âm ty, Thiên tử điện.

Ở trong hoa viên nhỏ, Diệp Thiếu Dương hao phí rất nhiều nước miếng, cuối cùng giải nghĩa rõ ràng chân tướng sự tình. “Tốt rồi tốt rồi, là như vậy đó, nói đến miệng khô lưỡi khô hết rồi, cho ta một bình nước khoáng.”

“Cái gì?” Tiêu Dật Vân nhíu mày.

“Không có việc gì không có việc gì, người tiêu hóa trước đi, sau đó có cái gì muốn hỏi, ta sẽ đợi.”

Diệp Thiếu Dương đi tới lượng đình ngồi xuống, chờ hắn.

Tiêu Dật Vận cau mày, suy đi nghĩ lại những lời Diệp Thiếu Dương mới vừa nói, một lúc lâu sau hỏi: “Lý giải thì thật ra có thể lý giải được, chỉ là… Người bảo ta làm sao tin tưởng những lời người nói là thật?”

À há, sao người lại hỏi lại từ đầu vậy, ta đã nói rồi, ta không chứng cớ, người tin hay không thì tùy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 42

Tiêu Dật Vân theo dõi hắn nhìn một hồi, thần sắc dịu đi, nói: “Vậy hiện tại người có tính toán gì không?”

“Tìm lại các huynh đệ, sau đó nghĩ biện pháp trở về.”

“Trở về như thế nào?”

“Không biết.” Diệp Thiếu Dương buông tay.

Đằng Vĩnh Thanh chen một câu: “Thiếu Dương, ngươi có từng nghĩ, vị diện này với vị diện kia của chúng ta là cùng một tuyến thời gian, là lịch sử của chúng ta, nói cách khác, thế giới này nhất định cũng có sự tồn tại của son hải ấn, chỉ cần tìm được sơn hải ấn, dùng nó để xuyên qua thời gian, là có thể cho chúng ta trở về.”

Tiêu Dật Vân trước mắt sáng ngời, nói: “Biện pháp này được đó.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “Nhưng mà người có từng nghĩ tới, nếu chúng ta không ở trên cùng một tuyến thời gian thì sao?”

“Vậy…”

“Chúng ta dùng sơn hải ấn thế giới này, cố nhiên cũng có thể xuyên qua đến năm 2018, nhưng người làm sao dám cam đoan, cái thế giới kia chính là thế giới trước kia của chúng ta?”

Đằng Vĩnh Thanh giật mình, lẩm bẩm nói: “Vậy có liên quan gì, dù sao lịch sử cũng đều là bị hoãn lại giống nhau, tất cả đều giống như thế giới kia của chúng ta, ta muốn nói, có phải cùng thời gian không gian hay không, không có quan hệ gì chứ?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, “Nhưng mà người đã quên một điểm, người trong thế giới kia, khả năng căn bản không có tiến vào cổ mộ… Nói cách khác, nếu chúng ta xuyên qua quá khứ, phát hiện Có một người khác, còn có một ta khác, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Đem người ta trong thế giới kia giết hết, thay thế thân phận bọn họ?”

Đằng Vĩnh Thanh lại hít một hơi, loại tưởng tượng vượt quá khả năng suy nghĩ của hắn, khiến cho hắn cảm thấy quá mức sợ hãi.

“Cho nên…”

“Chúng ta đến như thế nào, sẽ trở về như thế ấy, chỉ có như vậy, mới có thể trở lại không gian thời gian thuộc về chúng ta.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1054: Tiểu mã hồi sinh

Đằng Vĩnh Thanh nghiêm túc suy nghĩ, mang theo ánh mắt sùng kính liếc nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nói rất đúng.”

Tiêu Dật Vân nói: “Vậy rốt cuộc người phải trở về như thế nào?”

“Không phải ta đã nói ta không biết sao!” Diệp Thiếu Dương hiện tại nhắc tới vấn đề này liền phiền.

Tiêu Dật Vân cũng cả giận nói: “Ít nhất người phải có hướng đi, bằng không người kêu ta giúp người như thế nào!”

“Phương hướng a, có có, thế giới này có Thánh Linh hội, giống như thế giới kia của chúng ta, ta hoài nghi, bọn họ nắm giữ phương pháp xuyên không, toàn bộ tổng bộ đều xuyên qua đến bên này, muốn trở về, chỉ có tìm được bọn họ, biết rõ ràng bọn họ là xuyên qua thế nào, cũng theo cách của bọn họ mà làm… Đây là biện pháp duy nhất ta có thể nghĩ đến.”

Nói xong, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Tiêu Dật Vân, phát hiện hắn thần sắc mười phần quái dị, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Các ngươi… muốn đối phó Thánh Linh hội?”

“Đương nhiên. Bằng không làm sao trở về.” Diệp Thiếu Dương chợt nhớ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, vì sao thế giới này nhân gian đầu thờ phụng Linh bà bà?”

Đằng Vĩnh Thanh nói: “Đúng vậy, càng quá đáng là, cả giới pháp thuật cũng thờ phụng bọn họ, lại còn cho rằng Linh bà bà là Phật tổ chuyến thế, thật sự là buồn cười!”

Tiêu Dật Vân nhìn bọn họ, giọng điệu có chút cổ quái nói: “Chẳng lẽ không đúng?”

Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, giống như bị Vương Đại Chuỳ dùng sức đánh một cái, mơ hồ nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Tiêu Dật vận, thử hỏi: “ m ty… sẽ không thờ phụng Linh bà bà chứ?”

Tiêu Dật Vân sắc mặt không thay đổi, nói: “Ta không biết cái gì Thánh Linh hội, nhưng mà Linh bà bà… là đứng đầu tạo vật, không riêng gì nhân gian Chúa tể, âm ty cũng là bà dùng lực ý chí để tạo ra, trong tam giới, ai cũng cúi đầu triều bái với bà…”

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh đưa mắt nhìn nhau, trong lòng quả thực đều khiếp sợ đến cực điểm,

Tham Khảo Thêm:  Chương 164: 164: Người Phán Xét

“Không, không có khả năng!” Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói, “Vậy Phong Đô đại đế đâu, còn có Địa Tạng Bồ Tát, bọn họ đều chạy đi đâu, chẳng lẽ Linh bà bà so với bọn họ còn lớn hơn?”

Tiêu Dật Vẫn bật cười: “Đại để cùng Bồ Tát, đều là một luồng thần niệm của Linh bà bà, tu luyện thành thần a.”

Nỗi khiếp sợ trong lòng hai người đã lên đến tột đỉnh.

Thì ra là thế!

Diệp Thiếu Dương giật mình một chút rồi hiểu ra, trước kia, trong Đại Hùng bảo điện của ngôi chùa kia khi nhìn thấy pho tượng Phật tổ bị Linh bà bà thay thế, hắn liền cảm thấy không thể tưởng tượng: nói ra thì, âm ty tuy luôn không hỏi đến chuyện của giới pháp thuật nhân gian, nhưng nếu giới pháp thuật thật sự bị Thánh Linh hội thống trị, âm ty cũng không có khả năng bỏ qua mọi chuyện, vì sao bọn họ không có một chút động tĩnh?

Hiện tại cuối cùng đã có đáp án, thì ra ngay cả âm ty cũng bị thống trị.

Phía trước, bọn họ tuy nhiên đối với nhân gian hiện trạng có điều hoài nghi, những căn bản không nghĩ đến phương diện này, bởi vì không dám: m Ty Phong Đô đại để cùng Địa Tạng Bồ Tát, hai vị thần minh này đã siêu việt tam giới lục đạo, sao có khả năng bị Linh bà bà thống trị?

Nhưng mà lời này từ chính miệng Tiêu Dật Vân nói ra, hơn nữa theo nhiều căn cứ chính xác như vậy, khiến cho Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh không thể không tin tưởng kết quả không thể tưởng tượng này.

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm sau một lúc lâu, hỏi Tiêu Dật Vân: “Người tín ngưỡng Linh bà bà

sao?”

Tiêu Dật Vân nhún vai, “Không có gì tín hay không tín, Linh bà bà là thần cao nhất, bà ta không có khả năng là sai, cũng không có khả năng bị người đánh bại.”

“Một bà bà thôi, có thể lợi hại đến như vậy, người thật sự tin?” Diệp Thiếu Dương chất vấn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.