*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dịch giả: Tang Diệp
Chu tiên sinh nói tiếp: “Về sau tôi đi nơi khác nghe ngóng, tìm được ba đạo sĩ cùng nhau hành tẩu, bọn hắn nói là có tiểu quỷ đang bám lấy Tiểu Oánh, nhưng không thể trị dứt, chỉ có thể bố trí cách cục phong thủy này. Họ cùng nói qua là chỉ có thể giảm bớt tình hình của Tiểu Oánh, để bọn họ đi mời sư phụ của họ hạ sơn, thế nhưng đã hơn một tháng rồi, đến nay cũng không có tin tức gì…”
Diệp Thiếu Dương nghe đến đó, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Ba tên đầu heo.”
Hắn nghĩ ngợi rồi lại hỏi Chu tiên sinh: “Ông đã trả bao nhiêu tiền thù lao cho bọn chúng?”
“Họ nói sau khi chuyện thành sẽ lấy 50 vạn, tôi đã thanh toán trước hai mươi vạn. Nhưng sự tình cũng chưa hoàn thành, nên số tiền còn lại tôi cũng chưa trả.”
Chu tiên sinh thở dài nói: “Chỉ cần Tiểu Oánh không sao, tiền không phải là vấn đề.”
Diệp Thiếu Dương duỗi ba ngón tay đưa ra trước mặt ông ta: “Cho tôi ba vạn, tôi giúp ông. Ok?”
Khuôn mặt Chu tiên sinh đã có chút mong chờ, nhưng sau khi nghe thấy hắn nói ba vạn, lập tức thở dài, chỉ thở dài nói: “Tôi đưa cho người khác 30 vạn còn không được, cậu chỉ lấy ba vạn… Hay là thôi đi.”
Diệp Thiếu Dương xém chút quỳ xuống: “Ông cảm thấy lấy tiền càng nhiều thì mới càng lợi hại?”
“Đó là đương nhiên, tiền nào của nấy. Thứ cho tôi nói thẳng, cao nhân đắc đạo thật sự cũng không thể chi tiền ít mà mời được đâu.”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Thứ nhất, mục đích tôi lấy tiền không phải là vì kiếm tiền, mà là không muốn cho ông thiếu nợ ân huệ với tôi, kiếp sau sẽ phải báo đáp. Thu 30 vạn đã là giá cao rồi, nên tôi chỉ lấy một chút tượng trưng. Thứ hai, hiện tại một phân tiền tôi cũng không lấy, cứ chờ tới khi sự tình của con gái ông được giải quyết, ông trả một lần cho tôi là được.”
Chu tiên sinh giật mình dò xét hắn một hồi, Trang Vũ Ninh thấy thời cơ đã chín muồi, ở một bên khuyên nhủ: “Chu thúc thúc, vị này là Diệp tiên sinh. Thúc đừng nhìn anh ấy trẻ tuổi, nhưng anh ấy tới từ Mao Sơn đó. Cũng là Thiên Sư hàng thật giá thật, thúc cứ để anh ấy xem thử xem sao.”
Chu tiên sinh lúc này mới quyết định, tiến lên kéo tay Diệp Thiếu Dương lại, kích động nói: “Chỉ cần cậu có thể chữa trị cho Tiểu Oánh, đừng nói ba vạn. Cậu muốn thứ gì tôi cũng đều cho cậu, dù là gả Tiểu Oánh cho cậu cũng được.”
Diệp Thiếu Dương trợn trắng, nghĩ thầm ông già này tính toán tốt thật. Vừa chữa được bệnh cho con gái, lại vừa kiếm được một người con rể đẹp trai như tôi. Chỉ có tôi là thiệt thôi.
“Đừng nói nữa, đưa tôi tới chỗ cô ấy.”
Chu tiên sinh cuống quít ở phía trước dẫn đường, đưa ba người tới lầu hai, đối diện là một cái hành lang. Diệp Thiếu Dương liếc tới, lập tức im lặng: Khắp nơi dán đầy phù vàng, chồng chéo lên nhau. Giống hệt như mấy quảng cáo khoan cắt bê tông với thông hút bể phốt dán trên mấy cây cột điện. Hắn lắc đầu, đi theo Chu tiên sinh tới trước cửa gian phòng sâu nhất cuối hành lang, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Ba người Diệp Thiếu Dương lập tức đưa đầu ngó vào: Một thiếu nữ đầu bù tóc rối đang ngồi trên giường, gương mặt gầy gò, thần sắc uể oải, trên trán dán hai mảng màu trắng. Ánh mắt cô ta trống rỗng, nhìn qua vách tường đối diện, với ba người mới tới cũng chẳng có phản ứng gì.
“Trên trán cô ấy dán cái gì đó?” Trang Vũ Ninh hiếu kỳ hỏi.
Chu tiên sinh đáp: “Đây là… miếng dán hạ sốt, mát nhưng không lạnh. Nó hay kêu đau đầu, dán cái này có thể thoải mái hơn.”
Diệp Thiếu Dương không nhìn mấy thứ này, thậm chí mặt Chu Trung Oánh cũng không nhìn tới. Mà hắn chỉ nhíu mày nhìn chằm chằm vào bả vai Chu Trung Oánh, thở dài nói: “Hóa ra là như vậy.”
“Là sao?” Trang Vũ Ninh tò mò hỏi.
Diệp Thiếu Dương nghĩ ngợi, nói với Chu tiên sinh: “Tôi thi pháp cần yên tĩnh, Chu tiên sinh vẫn nên tránh đi một chút. Tôi cam đoan trả lại đứa con gái tốt cho ông.”
Chu tiên sinh do dự một chút, chỉ có thể làm theo. Sau khi dặn dò vài câu, quay người đi ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương quay người đóng cửa lại, vì phòng ngừa vạn nhất, hắn vẽ một lá Trấn Hồn Phù, dán lên trên cửa. Sau đó xoay người, thần sắc có chút ngưng trọng nhìn về phía Chu Trung Oánh.
“Thiếu Dương Ca, anh thấy cái gì vậy?” Trang Vũ Ninh nhìn ánh mắt khác thường của hắn, nhỏ giọng hỏi.
Diệp Thiếu Dương lấy trong balo ra một lọ Thất Tinh Thảo, nhỏ một chút vào mắt Trang Vũ Ninh và Tiểu Mã, nói: “Tự mình nhìn đi, đừng để bị dọa đó.”
Trang Vũ Ninh dụi dụi hai mắt, mở to mắt nhìn về phía Chu Trung Oánh. Khuôn mặt nàng lập tức cứng đờ, hai con mắt càng trừng lớn. “Lộp cộp” một tiếng, nàng đã lui tới cửa, hai tay che miệng, cố gắng không hét lên. Trên vai Chu Trung Oánh lúc này có một đứa bé khoảng 2-3 tuổi đang ngồi, tóc nó rất dài, rủ tới tận giường. Nó mặc một bộ quần áo ngủ màu đỏ đã dúm dó, dáng người gầy còm, hai con mắt lại rất to. Tròng mắt đen xì, chẳng thể thấy chút lòng trắng nào. Nó chuyển lên ngồi trên cổ Chu Trung Oánh, hai bàn tay nhỏ bé đưa tới hai bên thái dương của nàng, ngón tay đưa sâu vào trong đầu nàng.
Thấy ba người Diệp Thiếu Dương đã phát hiện ra nó, nhưng nó tuyệt không sợ hãi, chỉ nhếch môi, lộ ra hai cái răng nanh, biểu lộ uy hiếp với bọn hắn.
Trang Vũ Ninh chưa thấy qua hình ảnh ma quỷ đáng sợ, may mắn là còn có Diệp Thiếu Dương ở đây, nếu không đã lập tức bất tỉnh rồi.
Tiểu Mã dù cũng bị dọa, nhưng khả năng miễn dịch của hắn tốt hơn nhiều. Dừng lại một chút, hắn hỏi: “Hai tay nó đang làm gì đấy?”
“Nó đang hấp thụ sinh hồn của Chu Trung Oánh để ăn.” Diệp Thiếu Dương nhìn qua tiểu quỷ đáp.
“Dùng để ăn?” Tiểu Mã khiếp sợ: “Là một loại phương thức tu luyện?”
Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, Tiểu Mã vội vàng hỏi lại: “Tiểu Oánh kia còn có thể cứu sao?”
“7 Phách đã bị ăn hết 2 phách, cho nên cô ấy bị điên. Chúng ta nếu tới chậm thêm một hai tháng, 3 phách của cô ấy đã bị ăn sạch. Cho dù tụ hồn được thì thần trí cũng không thể khôi phục tốt như trước.”
Diệp Thiếu Dương nói xong, đi tới phía Chu Trung Oánh.
Hắn âm thầm phong bế cương khí trong cơ thể, khiến tiểu quỷ không thể phát hiện ra pháp lực cao thấp của bản thân. Tiểu quỷ thấy hắn tới gần, lập tức buông đầu Chu Trung Oánh, nhảy xuống giường. Ngay khi nó chạm đất, sàn nhà trơn bóng lập tức xuất hiện một vũng máu, tiểu quỷ toàn thân chui vào trong vũng máu, nó cùng vũng máu biến mất không thấy dấu tích.
“Chuyện gì xảy ra, tiểu quỷ kia đi đâu rồi?”
Trang Vũ Ninh khẩn trương nhìn quanh hai bên trái phải, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân hơi nhột. Nàng cúi đầu nhìn, sàn nhà dưới chân không biết tại sao xuất hiện một vũng máu. Hai cánh tay dính đầy máu tươi từ phía dưới vũng máu thò ra, tóm lấy hai chân của nàng, cố sức kéo xuống. Trang Vũ Ninh lập tức cảm thấy ý thức của mình rời khỏi thân thể, từng chút một bị kéo vào trong vũng máu.
Diệp Thiếu Dương tiến tới, dán một lá Định Hồn Phù lên trên mặt Trang Vũ Ninh, an ủi: “Nó muốn kéo hồn phách của cô, dán Định Hồn Phù là không sao đâu.” Hắn nói xong, cũng cho Tiểu Mã một lá.
Tiểu quỷ không kéo được hai chân của Trang Vũ Ninh, lập tức buông ra, lặn xuống dưới đất, vũng máu lại lần nữa biến mất.
Một lúc sau, một vũng máu dừng lại dưới chân Diệp Thiếu Dương đang đứng. Cánh tay lại dần thò ra khỏi vũng máu, Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, ngón út tay phải hắn bắn ra chu sa, vẽ Tác Hồn Ấn lên lòng bàn tay trái. Chưa kịp vẽ xong, hai bàn tay từ trong vũng máu vươn ra, đã nắm lấy chân hắn.
Diệp Thiếu Dương vẫn mặc kệ, không nhanh không chậm vẽ ấn.