Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 439: Phân loại cương thi 



Trương Tiểu Nhụy đầu tiên là oán trách hắn đi mà không có từ biệt, sau đó nói thao thao bất tuyệt chuyện mình thực chiến với Hồ Uy, đã lĩnh hội được áo nghĩa của võ thuật, muốn hắn chỉ điểm cho, cũng muốn là học pháp thuật để thực hiện lý tưởng hàng yêu bắt quỷ….

Diệp Thiếu Dương không biết nói gì, chỉ có để tùy tiện nói cho có lệ, tỏ vẻ mình sẽ nhanh trở về, đến lúc đó gặp nàng rồi chỉ giáo cho nàng, thể mới được bỏ qua, liền cướp lời, nói tạm biệt, tắt điện thoại.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, cái muội tử này cũng thật là đáng yêu, nhưng cũng thật …..

đang sợ.

Ngẩng đầu nhìn ra phòng ngoài, thì thấy Tiểu Mã đang dựa vào đầu gường, đếm đếm ngón tay gì đó.

“Đếm gì đó?”

Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.

“Ta đếm qua số cương thi đã gặp qua có bao nhiêu loại, hoạt thi, thây khô, địa thi, nhục thi, à còn có huyết thi, hiện tại lại ra một hạn thi, rốt cuộc là có bao nhiêu loại cương thi đây?”

Diệp Thiếu Dương cười nói “Ta đơn giản chỉ cho ngươi ba loại cương thi lợi hại nhất: phi thi, chí thi, đồng giáp thi.”

Tiểu Mã liền lập tức hứng thú “Mau nói tiếp đi”

“Phi cương thi là loại cương thi có trạng thái tiến hóa đặc thù, sinh ra một cánh chim, có thể lướt mà bay đi, đao thương bất nhập, trên người có bướu thịt dài, cũng là mệnh môn của nó, chỉ cần phá cái bướu thịt này, là có thể giết chết nó, Còn Đồng giáp thi, rất là thưa thớt, cũng là khó đối phó nhất, giống như đều là tướng quân mặc giáp trụ, ở trong cổ mộ mà thành, tu vi đều có trên mấy trăm năm, đồng giáp cùng thân thể cùng trưởng thành với nhau, đao thương bất nhập, lực lớn vô cùng, một con Đồng giáp thi, tu vi có thể bằng một con hồng mao cương thi bình thường.

Tiểu Mã nghe thế kinh hãi không thôi, lẩm bẩm nói “Nguyên lai cương thi còn có nhiều loại như vậy ….

vậy hạn thi cùng Hạt bạt có quan hệ gì, có cấp bậc không?”

“Hạn thi là thi phó của Hạn bạt, tu luyện trăm năm, trải qua Nữ Bạt là phép, có thể hóa thành Hạn Bạt, nhưng thông qua con đường này để biến thành Hạn Bạt thì cũng ít ỏi không có mấy.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 40: Thần tượng là một tên cặn bã

Tiểu Mã ngơ ngẩn nhìn hắn, nói “Nữ Bạt, lại là gì?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rồi nói “Mười câu, tám câu cũng không thể nói rõ, ngươi có thể lý giải như vầy, Nữ bạt là lão đại của Hạt Bạt, Hạn bạt hai mươi năm thành hình, đương thời chỉ có ba con, còn Nữ Bạt trăm năm, đương thời chỉ là độc nhất.”

“Đệch, sao ghê quá vậy, nhất định là nó rất lợi hại?”

“Nói những lời vô nghĩa ”

Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài, chỉ mong Hạn Bạt lần này hiện thế, không có liên quan gì tới sát tinh Nữ Bạt kia, đột nhiên nghĩ tới lúc tiêu diệt lão quỷ kia, có xuất hiện qua một mị ảnh màu đỏ, trong lòng không khỏi lộp bộp một cái, mẹ nó không phải trùng hợp như vậy chứ, chả lẽ là gặp một con Nữ Bạt? Bị Tiểu Mã quấn lấy nói chuyện một lúc, rồi hai người tắt đèn đi ngủ.

Buổi sáng, Diệp Thiếu Dương bị một trận âm thanh khua chiêng gõ trống đánh thức, có chút tò mò, đi ra ngoài, nhìn qua cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy có một đám người đi qua thôn, có người ở bên gõ la một bên hô “Phát nước, Vương lão bản phát nước, ai thiếu nước thì đến nhận!”

“Chuyện gì vậy?”

Tiểu Mã cũng đứng lên hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói không biết, đẩy cửa đi ra khỏi phòng, đi vào nhà chính, gặp được ba người nhà nhị thúc đang xách theo thùng lớn thùng nhỏ, đi ra phía ngoài.

Đi lên hỏi mới biết được, nguyên lai là ở trên tập có một người họ Vương cũng là đệ nhất phú hào trên Ẩn Tiên Tập, từ sau khi hạn hán phát sinh, mới mướn một chiếc xe chở nước, cứ cách nửa tháng liền từ trong huyện thành chở ra một xe nước, đi qua mấy thôn quanh đây, khua chiêng gõ trống đi kêu gọi từng nhà nhắc nhở ra nhận nước.

“Vương lão bản làm ăn phi thường giàu có, nhưng cũng không có quên quê nhà, là người tốt.”

Nhắc tới Vương lão bản, Diệp Quân giơ ngón tay cái lên “Mấy con đường trong thôn đều là do hắn bỏ tiền ra tu sửa, còn có bố trí thêm đèn đường, mọi người trong vùng đều gọi hắn là Vương đại thiện nhân.”

Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã giành lấy thùng nước từ trong tay vợ chồng họ, đi ra ngoài cửa thì thấy, có một chiếc xe bồn to lớn đang đi lại đây, có rất nhiều người mang theo thùng nước đi theo.

Tham Khảo Thêm:  Chương 569

Ô tô chạy đến một chỗ trống, rồi dừng lại, tài xế xuống xe, bắt đầu giúp mọi người lấy nước, Diệp Thiếu Dương cùng Tiểu Mã cũng đi lên hứng mấy thùng nước,đem đi về nhà, Diệp Quân lấy ra một thùng để dùng, còn hai thùng thì đóng kín lại, sau đó lấy băng keo dán theo viền chung quanh.

Diệp Thiếu Dương hỏi mới biết được, thùng nước đặt trong nhà, sẽ không biết thế nào mà bị bốc hơi, nếu dán băng dính sẽ còn đỡ một ít, nếu không thì chỉ trong hai ngày liền bốc hơi hết một nửa.

Diệp Thiếu Dương lấy tay vỗ lên trán mình vài cái, nói “Ngày hôm qua đã nghĩ đến, nhưng mà quên mất.”

Lập tức vẽ ra mấy la linh phù, rồi dán lên mấy cái nắp thùng, nói “Như vậy là được, nước sẽ không bị bốc hơi đi.”

Vợ chồng Diệp Quân ngơ ngác nhìn “Cái tờ giấy này cũng được à? ”

“Được chứ, cháu trai của thúc cũng đã ngây người ở Mao sơn mười mấy năm, đại bản lĩnh thì không có,chứ họa phù vẫn làm được.”

Diệp Quân nghĩ cũng đúng, nói “Có thể hay không cho ta thêm nhiều một ít, ta đi tặng cho hàng xóm với người thân một ít.”

Diệp Thiếu Dương khó xử lắc đầu “Cái tụ thủy phù này là dựa vào hấp thu thiên địa linh khí trong vòng mười dặm, chỉ có thể dùng chín lá, một khi vượt qua số này, sẽ gây ra âm dương mất cân đối, hậu quả rất nghiêm trọng.”

Suy nghĩ rồi nói “Như vậy đi nhị thúc, con vẽ cho người vài lá linh phù, người cầm đi đưa cho mẹ hóa con côi, hoặc là lão nhân, hay mấy người nhà nghèo, còn người khác thì không quản hết được, dù sao cũng không có thiếu nước uống, tự mình nghĩ cách vậy”

Diệp Quân thấy đề nghị này cũng tốt, vì thế bảo Diệp Thiếu Dương họa phù, rồi chính mình cầm đi ra ngoài tặng người, ra đến cửa rồi ngoái đầu lại nói “Cẩu nhi….”

Diệp Thiếu Dương gãi đầu “Cái này, nhị thúc, người cứ kêu tên của con đi, con dù sao cũng mai mươi mấy tuổi đầu rồi….”

Diệp Quân cười ha ha, nói “Buổi sáng trưởng thôn có thông báo qua, 9 giờ sáng nay, có vu sư tới đây tìm Hạn Bạt, trước là đến khu mồ của họ Diệp ta, các ngươi không có việc gì thì có thể đi xem, lỡ như có thể tìm ra hạn bạt, ngươi cũng có thể học được thêm vài chiêu, ta nghe nói vu sư này là do Vương đại thiện nhân mời từ trong thành tới, là cao nhân đó, lợi hại lắm!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Diệp Thiếu Dương cùng với Tiểu Mã nhìn thoáng nhau, vu sư trong miệng Diệp Quân, đương nhiên chính là tên cùng với bọn họ cùng đi vào núi này, không nghĩ tới hắn là do Vương đại thiện nhân mời đến.

“Bị người nhanh chân đến trước rồi.”

Trở lại phòng, Tiểu Mã nói “Cái con cua này, như thế nào lại nghi ra biện pháp giống chúng ta vậy nhỉ?”

“Biện pháp tìm ra Hạn Bạt, dĩ nhiên là giống nhau thôi”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn “Con cua?”

“À, thì lớn lên vừa lùn vừa to, đôi tay lại thích để bên eo, đi đường thì giang chân rộng ra, nhìn rất giống con cua”

Diệp Thiếu Dương nghĩ lại lúc hắn tên vu sư kia, à mà cũng thấy giống như Tiểu Mã hình dung.

Đánh răng rửa mặt xong, hai ngươi đi ra khỏi cửa, Diệp Soái liền chạy theo phía sau, trong tay còn cầm theo 2 xấp giấy bản, nói với Diệp Thiếu Dương “Đây là ba của đệ đưa cho huynh, tí nữa huynh thuận đường rồi đi viếng mồ mả.”

*​Giấy bản: ​có màu vàng nhạt, dai bền và thoang thoảng mùi thơm núi rừng.

Giấy này do chính bàn tay của những người dân làm ra và công nghệ sản xuất cũng hoàn toàn thủ công được lưu giữ truyền đời từ thế hệ này qua thế khác như một nghề truyền thống của dân tộc.

Ngoài dùng để cắt giấy tiền, vàng hương, giấy bản còn dùng để dán bàn thời, trang trí trong nhà, dùng để viết chữ Nho, chữ Hán, bởi giấy dai và thấm mực, chữ viết trên giấy bản không bao giờ phai.​* Diệp Thiếu Dương cười cười, Nhị thúc thật là có tâm, suy nghĩ rồi nói “Hôm nay có nhiều người, chỉ sợ là không tiện, để sau rồi chúng ta đi lại một lần nữa.”

Diệp Soái vì thế bỏ lại đống giấy, rồi theo chân bọn họ cùng đi xem náo nhiệt.

Ra khỏi thôn, ba người đi một đường vào sau núi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.