Căn cứ cổ thành lúc mới thành lập đã thu nạp rất nhiều cư dân bản địa của thành phố W, theo càng ngày càng nhiều người sống sót tụ tập, nhân số dung nạp trong căn cứ cổ thành cũng càng ngày càng nhiều, cho tới bây giờ, chỉ riêng ngoại thành của căn cứ cổ thành nhân khẩu dung nạp cũng đã hơn 20 ngàn người.
Ở ngoại thành người sống sót bình thường vì sinh tồn, thường thường sẽ lựa chọn bán đi sức lao động, hoặc là bán đồ đáng giá trong người, dùng thứ này đổi lấy thức ăn sống qua ngày.
Bởi vậy ngoại thành huyên náo chen chúc, trong thành tràn ngập tiếng rao hàng liên tiếp, còn có tiếng mắng chửi vì tranh đoạt quầy hàng tốt hơn mà xô đẩy lẫn nhau, hết lần này tới lần khác nơi này là cửa vào chủ yếu ra vào thành, đám người chen chúc gần như chặn kín đường, người vừa rồi còn ở trước mắt Cận Lạc Bạch, một bóng người đi qua, cô ngay trước mắt anh ta biến mất không thấy, phảng phất cái nhìn vừa rồi kia, chỉ là anh ta vì tưởng niệm mà sinh ra ảo giác.
Khi Cận Lạc Bạch lao xuống xe, đám người rộn ràng nhốn nháo chặn trước mặt anh ta, anh ta đẩy đám người ra, gần như thất thố chạy về phía vừa rồi.
“Cận tiên sinh!” Tài xế phía sau không ngừng la lên.
Người bị Cận Lạc Bạch đẩy ra, căm tức xoay người muốn mắng, nhưng nhìn thấy khí chất lạnh thấu xương quanh người anh ta, thoáng chốc câm miệng.
Nhân viên đăng ký còn không ngừng giảng giải: “Tôi dám cam đoan, căn cứ này của chúng tôi tuyệt đối là căn cứ lớn nhất an toàn nhất trong tận thế, chỉ có một nhà này không phân chia, chỉ là người ở ngoại thành nhiêu hơn chút, hôi thối, nhưng các anh yên tâm phòng tôi sắp xếp cho các anh đều ở nội thành, nội thành và ngoại thành quả thực cách biệt một trời một vực, cam đoan các anh hài lòng.”
“Nội thành chuyên môn cung cấp cho dị năng giả ở sao?” Tống Đại hỏi.
“Phải, cũng không phải.” Nhân viên đăng ký cười đến có hơi mập mờ: “Đại bộ phận là dị năng giả, ngài cũng biết, trong tận thế dị năng giả chúng ta mạnh hơn người bình thường, nên ở tốt hơn chút, thế nhưng ngoại trừ dị năng giả ra, nội thành còn có một ít quân binh cao tâng, nhưng ngài đừng quá để ý bọn họ, cuộc sống như thường lệ là tốt rồi, cái gọi là cao tâng cũng chỉ là người bình thường địa vị cao chút mà thôi, bọn họ không dám đối với dị năng giả chúng ta thế nào.”
Tống Đại hơi nhíu mày, nghe thái độ khinh miệt của nhân viên đăng ký này đối với cao tâng, nói rõ bên trong căn cứ cổ thành cũng không thái bình.
Tuy rằng Tống Đại đời trước không nghe nói căn cứ cổ thành xảy ra náo động, nhưng ngẫm lại nếu như là kiếp trước, lúc này tận thế nhiệt độ cao còn chưa kết thúc, đời này rõ ràng bất đồng với kiếp trước của cô trải qua, cô vẫn nên đề cao cảnh giác.
Mà căn cứ cổ thành là căn cứ tị nạn lớn nhất, dị năng giả bên trong nhất định sẽ nhiều hơn dị năng giả thành phố H, nếu như những người này muốn gây chuyện, tử thương nhất định cực kì thảm trọng.
Kiếp trước, theo thực lực dị năng giả càng lúc càng lớn, bọn họ dần dần sinh ra bất mãn đối với quân đội, dẫn phát vài hồi náo động. Mà trong quân đội mặc dù cũng có dị năng giả ủng hộ, nhưng bởi vì số lượng không bằng dị năng giả liên minh, cho nên thường thường bại trận.
Đang nghĩ như thế, Tống Đại đột nhiên cảm giác mu bàn tay của mình bị kéo mạnh một chút, cô theo lực đạo xoay người, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị thận trọng tràn ngập tính xâm lược của Cận Lạc Bạch, anh ta hơi thở hổn hển, áo khoác được ủi thỏa đáng hơi có chút nếp nhăn, ở phía sau anh ta là biển người mênh mông, trong đôi mắt ưng thâm thúy sắc bén của anh ta khóa chặt hình ảnh phản chiếu của cô, bàn tay rộng thùng thình nắm toàn bộ cánh tay cô trong tay.
“Cận Lạc Bạch?!” Tống Đại biết các cô hẳn là có thể gặp mặt ở căn cứ cổ thành, nhưng không nghĩ tới nhanh như vậy, ngữ khí vui vẻ.
“Đã lâu không gặp… trong khoảng thời gian này, cô… có khỏe không?” Cận Lạc Bạch nắm chặt cánh tay cô đến phát run, môi mỏng mấp máy, giọng nói trầm thấp bởi vì áp lực mà có vẻ khàn khàn.
Tống Đại gật gật đầu: “Rất tốt, tuy rằng đã trải qua tận thế, nhưng có thể sống sót cũng rất hạnh phúc, anh thì sao?”
Cận Lạc Bạch im lặng một chút, cảm xúc đáy mắt nồng đậm làm cho người ta không thấy rõ: “Hết thảy đều tốt.”
“Tiểu Đại, đây chính là cấp trên em thường nhắc tới với anh sao?” Sở Cảnh Hòa đi tới, mặt mang nụ cười ôn hòa.
Cận Lạc Bạch nhìn về phía Sở Cảnh Hòa, cho dù Tống Đại thường xuyên nhắc tới Sở Cảnh Hòa trong lúc nói chuyện phiếm, nhưng đây cũng là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lần đầu tiên nhìn thấy chồng… Tống Đại.
Anh ta chậm rãi buông cánh tay Tống Đại ra, vươn tay giống như Sở Cảnh Hòa: “Xin chào, Cận Lạc Bạch, cấp trên của Tống Đại trước ngày tận thế.”
Sở Cảnh Hòa khẽ gật đầu, mặt tươi cười như có như không, lễ phép làm cho người ta không tìm ra lỗi sai: “Xin chào, tôi là chồng của Tiểu Đại, Sở Cảnh Hòa.”
Thái độ âm thâm tạo áp lực khiến nhân viên đăng ký không thể làm gì, chỉ có thể không tình không nguyện xoay người rời đi.
“A, hóa ra các người quen biết Cận tiên sinh à? Thật sự là trùng hợp.” Nhân viên đăng ký tận dụng mọi cách chui vào, thúc giục nói: Hôm nay còn có một ít dị năng giả tới, chúng ta vẫn nên nhanh đi chọn phòng đi, chậm thì phòng tốt sẽ không có.”
“Nhưng mà…” Nhân viên đăng ký còn muốn nói gì đó.
Tài xế đuổi theo nhìn thấy Tống Đại, trong mắt rõ ràng lộ ra thân sắc vui vẻ, dù sao cũng là người đi theo Cận Lạc Bạch nhiều năm, ông ta rất nhanh đã hiểu được thế cục, nói với nhân viên đăng ký: “Tống tiểu thư là bạn của tiên sinh, mà cô ấy và bạn của cô ấy, đều do tiên sinh tự mình an bài, anh có thể trở vê.”
“Không vội.” Cận Lạc Bạch cúi đầu liếc anh ta, ánh mắt không có tính công kích rõ ràng, lại khiến người ta không rét mà run.
Tài xế đè giọng xuống, lặp lại: “Anh có thể trở lại làm việc.”
Ngu Ngọc Trạch ôm Tuyết Đoàn đứng ở một bên, nhìn tư thái hai người khách khí bắt tay, thờ ơ nhướng mí mắt.
Cận Lạc Bạch nói: “Các người vừa tới căn cứ không quen tình huống này, tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho các người.”
Tống Đại cười cười: “Chú Trương, không nghĩ tới chú cũng ở đây.”
“Tôi chính là may mắn, lúc mưa to cùng tiên sinh rút lui, nếu không đã sớm chết.” Trương Phù cảm thán mệnh mình tốt, bỗng nhiên ý thức được ánh mắt Cận Lạc Bạch bên cạnh, lập tức không nói gì nữa.
Sau khi nhìn đối phương rời đi, tài xế vui vẻ đi tới bên cạnh Tống Đại: “Tống tiểu thư, cô còn sống thật sự là quá tốt, Cận tiên sinh vẫn rất lo lắng cho an nguy của cô, vẫn muốn liên lạc với cô, nhưng thông tin bị gián đoạn, thủy chung không có biện pháp liên lạc với cô, hôm nay có thể gặp được cô thật sự là quá tốt.”
Tống Đại đi theo Cận Lạc Bạch đến bên cạnh xe, lúc nhìn thấy biển số xe, cô hơi kinh ngạc, đây không phải là xe của anh ta ở thành phố A sao? Sao lại ở trong căn cứ cổ thành? Chẳng lẽ lúc trước anh ta từ thành phố A chuyển đi, ngay cả xe cũng chuyển đi theo? Có quyền thật tốt.
“Vậy lên xe đi.” Cận Lạc Bạch rũ mắt, ánh mắt mỏng nhìn về phía Trương Phù: “Lại đi sắp xếp một chiếc xe chở bạn của Tống Đại.”
“Hiểu rồi.” Trương Phù gật đầu, đưa chìa khóa xe cho Cận Lạc Bạch.
“Có thể, ai an bài đều giống nhau.” Tống Đại nói.
Cận Lạc Bạch đi ở phía trước, mở cửa xe ở ghế lái phụ ý bảo cô ngồi, cử chỉ lễ phép không khiến người ta cảm thấy mạo phạm.
Tống Đại nhìn Sở Cảnh Hòa một chút, cuối cùng vẫn ngồi vào.