Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 57



Nhiệt độ cao 70 độ đã kéo dài một tuần, cho dù nhiệt độ mặt đất buổi tối cũng nóng đến dọa người, ai đi ra ngoài từng phút từng phút đều bị nhiệt độ cao nướng chín. Bên ngoài ngoại trừ thỉnh thoảng gió nóng thổi qua cỏ khô tiếng xào xạc bên ngoài, thì không còn nghe thấy một tia âm thanh, toàn bộ thế giới phảng phất lâm vào địa ngục nham thạch như khủng bố, cô không biết những người khác trong khu biệt thự thế nào, dù sao trong khoảng thời gian này lúc buổi tối cô gác đêm hoàn toàn không có nghe được bên ngoài chút động tĩnh, giống như c.h.ế.t yên tính.

Một tuần sau, nhiệt độ cao 70 độ hơi lui chút, duy trì ở 60 độ, nhiệt độ này nếu đặt ở trước mạt thế tuyệt đối có thể lên tin tức khẩn cấp, nhưng sau khi trải qua nhiệt độ cao hơn 70 độ, thời tiết 60 độ mọi người còn cảm thấy là ông trời mở mắt.

Tống Đại biết qua vài ngày nhiệt độ còn có thể giảm xuống một ít, ước chừng duy trì ở 50 độ, sau đó nhiệt độ cao sẽ duy trì suốt ba năm, mặt đất khô hạn không mọc ra chút lương thực, mọi người vì chút thức ăn và nước khiến tôi c.h.ế.t cậu sống, nhiệt độ cao biến nhân gian thành một tòa đấu thú tàn khốc.

Bởi vì nhiệt độ hạ xuống, buổi tối người đi ra khỏi khu biệt thự hoạt động cũng nhiều lên, bắt đầu có người ra ngoài tìm kiếm thức ăn.

Tống Đại thừa dịp Sở Cảnh Hòa tắm rửa, tự mình đeo kính nhìn ban đêm đi ra tâng hầm ngầm.

Cô nhìn thấy hai anh em Ôn gia đối diện đứng ở bên đường cái, Ôn Cảng Sinh đạp xe đạp, bởi vì xe đạp không có ghế sau, Ôn Tiểu Tự an vị ở trên xà trước, được Ôn Cảng Sinh ôm vào trong ngực, đạp về phía trạm bảo vệ.

Thật ra bọn họ đi vê hướng đó là đúng, khu biệt thự cũng có siêu thị, phòng tập thể thao, trung tâm thương mại đồng bộ xung quanh, vật tư nơi đó hẳn là sẽ nhiều hơn chút, cũng không biết trải qua mưa to và nhiệt độ cao còn dư lại bao nhiêu thứ có thể ăn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 82: Thân thiết

Tống Đại tiếp tục dùng kính nhìn ban đêm trinh sát, phát hiện Dương Hiên từ phía nam trở về, trong tay còn ôm một xấp đồ vật tựa như thắng lợi trở về, xem ra bọn họ thật sự chuyển đến biệt thự của đám g.i.ế.c người kia, tránh thoát nhiệt độ tăng vọt.

Tống Đại xoay người trở vê phòng, không muốn xen vào việc của người khác.

Kính nhìn ban đêm không thấy rõ biểu tình trên mặt bọn họ, nhưng nhìn Ôn Cảng Sinh sắp đạp bánh xe tới bốc khói, giống như có thứ gì đó cùng hung cực ác đang đuổi theo bọn họ.

Hai anh em Ôn gia cưỡi đến biệt thự, ngay cả xe cũng không cần, nhanh chóng trốn về tầng hầm ngâm, nhưng người đàn ông phía sau bọn họ cũng luôn đi theo bọn họ, anh ta mắt thấy hai anh em Ôn gia chạy vào tầng hầm ngầm, thì tiến lên kích động đập cửa, nhưng đối phương không có phản ứng, anh ta chỉ có thể luống cuống đứng tại chỗ.

Đó là máu. Tống Đại nhìn về phía sau bọn họ, phát hiện ở phía sau bọn họ có một người đàn ông dáng người khôi ngô đang liêu mạng chạy, tốc độ của anh ta rất nhanh, kính nhìn đêm đen trắng còn biểu hiện ra cổ áo, cánh tay người đàn ông kia có một bãi chất lỏng lớn, còn đang không ngừng nhỏ xuống.

Tống Đại tháo kính nhìn ban đêm xuống, thân hình của cô ẩn giấu trong bóng tối góc biệt thự, địch sáng ta tối khiến cho người đi qua đều rất khó phát hiện cô, thế nhưng người đàn ông kia thế mà liếc mắt một cái đã phân biệt ra cô trong bóng tối, chạy tới hướng bên này.

Ngay khi cô cảm thấy vui vẻ vì một nhà ba người Dương Hiên, ừm, hẳn là một nhà bốn người, cô đột nhiên phát hiện hai anh em Ôn Cảng Sinh vừa mới rời đi đột nhiên đạp xe liều mạng trở về.

Nhưng lúc này người đàn ông đã chạy qua đường cái, tay anh ta vừa đụng phải cửa sân ngoài, đột nhiên cửa vỡ.

Tống Đại hơi nhíu mày, sức lực lớn như vậy, dị năng giả?

Tham Khảo Thêm:  Chương 109: Xin lỗi vì đã về muộn

Tay cô đưa sau lưng đã triệu hoán ra một làn gió, đang chuẩn bị động thủ với người đàn ông, đột nhiên râm một tiếng, trên tường ngoài tiểu viện bị một viên đá nhỏ đập ra một cái hố thật lớn.

Tống Đại nhất thời xoay người đề cao cảnh giác, vừa đề phòng người đàn ông này, vừa nhìn về phía hòn đá ném tới.

“Chạy, tiếp tục chạy, tao xem mày có thể chạy bao xa.”

Cuối con đường có một người đàn ông thân hình tráng kiện đang đứng, bởi vì cách quá xa, cô không thấy rõ ngũ quan của gã ta, khi người kia vừa nói, đôi mắt Tống Đại trong khoảnh khắc mở to, trong mắt b.ắ.n ra sát ý mãnh liệt.

Là gã ta, Đặng Bằng Hưng. Dị năng giả kiếp trước g.i.ế.c Sở Cảnh Hòa.

Hai tay Tống Đại hưng phấn nắm thành quyền, lập tức đi về phía Đặng Bằng Hưng.

“Đừng qua đó, đó chính là một kẻ cuồng sát, cô đi qua, sẽ bị gã ta hành hạ tới chết.” Người đàn ông cường tráng ở phía sau cô khẩn trương nói.

“Trốn xa chút.” Tống Đại rũ mắt, nhẹ nhàng nói với anh ta.

Tống Đại không để ý tới gã ta, vô số đao gió tiếp tục đ.â.m về phía gã ta.

Đặng Bằng Hưng nhìn thấy người phụ nữ xa lạ Tống Đại này, đầu tiên là dùng đèn pin chiếu chiếu ở trên mặt cô, thấy rõ hình dạng của cô thì sau đó ý vị thâm trường cười cười: “Mỹ nữ, một người?”

Tống Đại không nói gì nữa, một cơn gió hóa thành d.a.o gió vung tới chỗ gã ta, Đặng Bằng Hưng phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy vào trong đống cỏ khô bên cạnh đường cái.

Nghe nói như thế, nụ cười trên mặt Đặng Bằng Hưng im bặt, ngược lại trở nên âm lãnh cảnh giác: “Mày biết tao?”

Tống Đại không nhanh không chậm đi về phía gã ta, tận lực bảo trì thanh tuyến vững vàng: “Không sai, là đang chờ mày. Đặng Bằng Hưng, tao chờ mày đã lâu.”

“Mày cũng là dị năng giả?” Gã ta không thể tin.

“Cô -” Người đàn ông cường tráng nhất thời nghẹn họng trân trối, không đợi anh ta kịp phản ứng, anh ta đã thấy nữ sinh mảnh khảnh này từng bước một đi về phía tên cuồng g.i.ế.c người kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 26: Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt

“Mày là ai tại sao muốn g.i.ế.c tao, chúng ta có xích mích gì?”

Đặng Bằng Hưng há to miệng thở hổn hển, nhìn quanh một vòng hoàn cảnh chung quanh, tiếp theo thoáng cái nhảy lên ngọn cây, lại từ ngọn cây nhảy lên nóc nhà cách Tống Đại gần nhất, mượn quán tính mãnh liệt nhào tới hướng Tống Đại, nhưng ngay khi bàn tay của gã ta cách đầu Tống Đại chỉ có mấy cm, gã ta khiếp sợ phát hiện mình thế mà cứng rắn dừng ở giữa không trung căn bản không nhúc nhích được, một cơn gió dồn dập giống như dây thừng cứng cỏi gắt gao vây quanh gã ta.

Đặng Bằng Hưng hoảng sợ nhìn Tống Đại, gã ta bị đánh không hề có sức chống đỡ, mà Tống Đại thậm chí ngay cả tay cũng không nâng lên, người phụ nữ này rốt cuộc mạnh bao nhiêu?

Đặng Bằng Hưng là dị năng giả hệ cuồng bạo, cho dù thể lực, lực nhảy vọt, sức chịu đựng hay là năng lực kháng đả kích đều được cường hóa, nhưng lúc này gã ta vừa mới thức tỉnh không lâu, vừa mới bắt đầu còn có thể tránh né d.a.o gió của cô, nhưng hai phút sau liền không chống đỡ được, gã ta chỉ có thể không ngừng phòng thủ, nhưng căn bản không gần được thân thể của cô.

Tống Đại ngước mắt, mặt mày tinh xảo bình tĩnh như một vùng biển không gợn sóng: “Có… cũng không có.”

Tống Đại nhớ rõ lúc cô đi học có từng xem một bộ phim điện ảnh, bên trong có nói nếu như một người chịu đủ bắt nạt sống lại đến ngày còn chưa bắt đầu bị bắt nạt, vì tự bảo vệ mình, có thể sẽ ra tay với người bắt nạt người đó trước hay không? Dù sao đời này đối phương còn chưa bắt nạt người đó, người đó nếu như trả thù có tính là một loại bạo lực khác hay không? Như vậy có đúng không?

Đối với vấn đề này, Tống Đại chỉ muốn nói, mặc kệ có đúng hay không, người uy h.i.ế.p đến Sở Cảnh Hòa đều phải chết!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.