Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 87



Tất cả mọi người vây quanh, nhìn video trong tay cô.

Trong video ống kính quanh co uốn lượn, không biết vòng qua bao nhiêu lối rẽ, cuối cùng dừng ở một không gian phi thường rộng lớn, không gian dưới lòng đất này rất lớn, quả thực giống như là một tòa vương thành dưới lòng đất, vô số con kiến ở dưới lòng đất thành lập lên tổ kiến pháo đài.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện, tòa thành ngầm này không chỉ có một chủng tộc mối, còn có kiến lửa đỏ, kiến bình thường, thậm chí gián, chuột, ngay ở vị trí hai ba mét dưới chân bọn họ.

“Cô xem, bọn họ đang ăn thịt lẫn nhau.” Mễ Lan nói.

Trong tổ kiến cỡ lớn, một đám kiến đang gặm nhấm chuột, con chuột bị gặm đến m.á.u thịt mơ hồ, mà con chuột cũng ăn vô số con kiến, kiến lửa đỏ cũng vây quanh, cắn nuốt lẫn nhau.

Cố Dực nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Cuối cùng cũng tiến hóa rồi.” Giáo sư Dương thở dài một hơi.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía giáo sư Dương.

“Vì vậy, bạn tiến sĩ của tôi suy đoán, virus đã từ bỏ việc lây nhiễm các sinh vật lớn, bởi vì những sinh vật này mặc dù có tính hung hăng mạnh, nhưng mục tiêu cũng lớn, dễ bị đánh c.h.ế.t hơn. Nhưng ngược lại, gián, chuột, kiến này, bởi vì mục tiêu nhỏ, số lượng lại lớn, cho nên dễ sống hơn, đây chính là con đường tiến hóa mà virus lựa chọn.”

Tống Đại nhìn thấy trong ảnh không chỉ có chuột biến dị, gián, còn có lợn rừng biến dị cực lớn, cá sấu, tinh tinh, gấu nâu, bởi vì biến dị làm cho hình thể của bọn nó gần như đều gấp đôi.

“Virus2?”

“Một vị tiến sĩ sinh vật học bạn tôi đưa t.h.i t.h.ể vê nghiên cứu, phát hiện những sinh vật biến dị này đầu óc so với đại não sinh vật bình thường muốn dính đặc rất nhiều, hẳn là bị virus lây nhiễm.”

Giáo sư Dương tiếp tục nói: “Chúng tôi hao phí sức lực rất lớn để đối kháng những động vật biến dị này, xem như lấy được không tệ thành tích, lúc đang muốn nhưng đuổi tận g.i.ế.c tuyệt, không cho chúng nó phản công cơ hội, những động vật cỡ lớn biến dị này liền biến mất tập thể, trên mặt đất chỉ có một ít t.h.i t.h.ể động vật cỡ lớn biến dị c.h.ế.t đi, con còn sống thì không có.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 41

Giáo sư Dương gật gật đầu: “Mọi người đều biết, nếu như một loại virus tỷ lệ tử vong của nó phi thường cao, vậy lực truyền bá của nó tương đối sẽ biến thấp, bởi vì còn không kịp tìm được người tiếp theo bị lây nhiễm, kí chủ liền chết, virus cũng sẽ theo đó c.h.ế.t đi.”

Ông ấy lau chút kính lão, từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp ảnh chụp: “Những thứ này là động vật lúc mưa to tận thế, điên cuồng tiến công kho lương của chúng ta biến dị thành, khi đó bọn nó không có gì bất ngờ thì đều có hình thể phi thường khổng lồ, hơn nữa vỏ ngoài cực kì cứng rắn.”

“Chúng nó muốn tới ăn chúng ta?”

“Vậy bọn nó ăn gì?” Cố Dực hỏi: “Cũng không thể tự gặm mình chứ?”

“Hôm trước những con gián ở thành Mỹ Cẩm kia, sở dĩ không cắn nuốt lẫn nhau, là bởi vì trong tòa nhà có người sống, nhưng hiện tại vì bọn họ ở dưới đất đào động cho nên chỉ có thể ăn đồng loại, nhưng hiện tại cửa động bị đào rỗng…”

“Thời tiết âm 80 độ, tất cả sinh vật đều không thể sống sót ở bên ngoài, ngay cả virus cũng không thể, nhưng bởi vì chúng ta sưởi ấm tàu điện ngầm, nhiệt độ rất thấp so với bên ngoài, cho nên mới thu hút những con côn trùng bị virus này tụ tập lại với nhau.”

Tống Đại lắc đầu: “Thay vì lo lắng về chuyện này, không bằng lo lắng về tòa hâm này, nền móng sẽ bị đàn sâu này đào rỗng.”

Cô vừa nói xong, tòa nhà giống như có cảm ứng, đột nhiên chấn động mãnh liệt.

“ĐiI” Tống Đại kéo Sở Cảnh Hòa chạy ra ngoài.

Phía sau không ngừng có mảnh xi măng vụn rơi xuống, Tống Đại phản ứng nhanh nhất, trước hết lôi kéo Sở Cảnh Hòa rời đi, chờ thời điểm các cô nhảy lên sân ga, đường hầm phía sau đang không ngừng sụp đổ, Mễ Lan, Cao Tân đám người ở phía sau che chở giáo sư Dương, chạy tương đối chậm, Tống Đại vừa lúc thừa dịp loạn tượng thu máy biến tần có thể chuyển hóa lôi điện thành điện lực vào trong không gian.

Tham Khảo Thêm:  Chương 125: Chương 128

“Nhanh, tòa nhà này không kiên trì được bao lâu nữa, mau đi sơ tán quần chúng.” Giáo sư Dương bị Vu Long kéo thở hồng hộc.

Lúc trước lúc lốc xoáy tới, ông ấy chỉ lo lắng đến cầu thang tòa nhà có vết rách hay không, lại không lo lắng đến vấn đề nên móng, đây là trách nhiệm của ông ấy.

“Vâng, Vu Long cậu bảo vệ tốt giáo sư.” đám người Mễ Lan, Cao Tân, Phạm Thụy Dương mang theo binh lính nhanh chóng đi sơ tán quần chúng, Trọng Khấu trong phòng, anh em Ôn gia cảm nhận được chấn động không tâm thường cũng chạy ra.

Hiện tại tòa nhà đang không ngừng lay động, mảnh vụn trân nhà không ngừng đập xuống, bên trong tàu điện ngầm đã kêu rên một mảnh.

Dương Hiên che chở Giang Tĩnh Thủy vừa mới ở cữ xong, dẫn theo hai đứa nhỏ gian nan xuyên qua đám người chen chúc hoảng loạn, cánh tay che chở Giang Tĩnh Thủy và đứa nhỏ thật chặt, sợ đám người đụng vào bọn họ.

Mặc dù có binh lính và đám Mễ Lan đang cố gắng duy trì trật tự, sơ tán quần chúng, nhưng người tránh nạn quá nhiều, mà trước khi ra khỏi cửa tàu điện ngầm bởi vì chống lạnh mà phá lệ dựng một cánh cửa gỗ dày, chỉ để lại một lối ra nho nhỏ, hiện tại vừa gặp phải tình trạng khẩn cấp, vốn là vì chống lạnh bảo vệ dân chúng, ngược lại trở thành trở ngại cho dân chúng chạy trốn.

Mấy ngàn người chen chúc ở trong cầu thang, trong tàu điện ngâm mênh m.ô.n.g đều là đầu người, bọn họ đều muốn đẩy ra cửa hẹp, có chút nữ sinh hình thể nhỏ thậm chí bị hung hăng đè ở trên vách tường, còn có người bị đè ép ở trong đám người, n.g.ự.c hô hấp không được, bị tươi sống chen chúc đến thiếu dưỡng khí mất đi ý thức, nhưng lúc này căn bản sẽ không có người phát hiện các cô đã lâm vào hôn mê cần cấp cứu khẩn cấp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 191

Bên kia, Sở Cảnh Hòa kéo Tống Đại vượt qua cầu thang chạy lên lầu hai, Cố Dực, giáo sư Dương và Vu Long bảo vệ anh theo sát phía sau.

Đúng lúc này bên trong tàu điện ngâm đột nhiên lắc lư kịch liệt, cột chịu lực bên trái tàu điện ngầm không chống đỡ được áp lực sụp đổ, cầu thang trong nháy mắt nghiêng về một bên, mọi người chen chúc trong câu thang dưới tác dụng của quán tính, thất kinh ngã về phía nghiêng, người ngoài cùng bên phải đột nhiên ngã xuống đất, trên người đè tầng tâng người.

Mất đi tâm mắt mọi người theo bản năng kêu lên sợ hãi, càng thêm luống cuống muốn thoát khỏi tòa nhà sắp sụp đổ này, không cho nó trở thành phần mộ của mình. Aaaaaaaa…

Bụi bặm bên trong tàu điện ngầm bay lên, ngay sau đó ánh đèn kịch liệt lóe ra một hồi sau đó không nhạy, tàu điện ngầm trong nháy mắt lâm vào bóng tối.

“Phanh -” Trọng Khấu thừa dịp đám người bởi vì sàn nhà nghiêng đều ngã trên mặt đất, cô ấy ba bước cũng làm hai bước giãm lên trên người những người này, đi tới trước cửa gỗ dày, từng quyền từng quyền đem cửa gỗ đập nát, lối ra bị triệt để mở ra, Phạm Thụy Dương thở phào nhẹ nhõm, nâng người ngã trên mặt đất dậy, hô to: “Đều đi từ nơi này!”

Bởi vì dục vọng cầu sinh mãnh liệt mà rơi vào cuồng nhiệt, chỉ biết xô đẩy thân thể đã hôn mê của bọn họ tiếp tục không ngừng chen ra bên ngoài, cho dù Mễ Lan đã nổ s.ú.n.g cảnh cáo cũng vô dụng.

Trong lúc bất chợt Tống Đại cảm giác sàn nhà tầng hai lắc lư một chút, một tá sàn xi măng nặng nề đập xuống, cô đang muốn dùng hệ phong ngăn cản, lại thình lình cảm nhận được dưới chân không còn, sàn nhà rơi xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.