Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 68: Chiến đấu vì căn cứ, vì nhân loại, vì tự do, vì....



Thịnh Hạc Khánh vừa chết, nhà họ Thịnh đại loạn.

Dòng chính nhò họ Thịnh càng quan tâm làm thế nào để duy trì địa vị nhà họ Thịnh ở căn cứ Giang Nam, làm thế nào để chọn ra một người đứng đầu mà mọi người đều tâm phục khẩu phục, Thịnh Án mặc dù mạnh nhưng cậu ta còn quá trẻ, hơn nữa Thịnh Án trước mắt không có hứng thú với vị trí gia chủ nhà họ Thịnh, giết người xong liền đi theo Cố Phồn đến dãy núi Tiên Nữ, tính tình này toàn bộ căn cứ cũng không tìm thấy người thứ hai.

Con cháu nhà họ Thịnh loạn thành một nồi cháo, năm vạn quân dị năng nhà họ Thịnh lại không quan tâm đến tranh giành quyền lực, trước kia bọn họ trung thành với nhà họ Thịnh là bởi vì nhà họ Thịnh có rất nhiều thuốc tốt, vả lại gia nhập Thịnh gia không cần hàng năm đều phải rời khỏi căn cứ đi thanh trừ quái thú. Hiện giờ căn cứ Giang Nam mới đã được thành lập, nhà họ Thịnh đã thành lập quân đội, đợi bốn quân khác bổ sung xong, năm đội quân sẽ hợp lực để tiếp tục thực hiện kế hoạch thanh trừ quái thú.

Nếu ở đội quân nào cũng phải chiến đấu, vì sao không đến nhà họ Lục?

Hiện giờ đan dược quý giá nhất của căn cứ đều nằm trong tay Cố Phồn đứng sau Lục Nhai.

Một lượng lớn quân nhân nhà họ Thịnh chạy đến trước quân doanh Lục gia, hy vọng được gia nhập quân đội của Lục gia.

Đương nhiên bốn nhà Lục, Vương, Lý, Hạ tự nhiên sẽ không ngồi yên mặc kệ. Lục Anh thay mặt căn cứ đi dãy núi Tiên Nữ một chuyến, biết được cái chết của cha con Thịnh Hạc Khánh, Thịnh Hi hoàn toàn là lỗi của họ vì đã muốn giam cầm Cố Phồn, cuối cùng gieo gió gặt bão, dựa theo điều kiện căn cứ lúc trước đáp ứng Cố Phồn, căn cứ cho phép Cố Phồn tự mình giải quyết thù hận, huống chi lần này Cố Phồn căn bản không có động thủ, tất cả đều là Thịnh Án làm.

“Bên nhà họ Thịnh cháu có ý kiến gì không?” Lục Anh hỏi.

Cố Phồn cười nói: “Đây là chuyện của nhà họ Thịnh, không liên quan đến cháu, chi bằng ngài hỏi cậu ta một chút.”

Lục Anh nhìn Thịnh Án đang ngồi bên cạnh Cố Phồn.

Thịnh Án vẻ mặt thản nhiên: “Cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ là họ Thịnh.”

Lục Anh nghiêm túc nói: “Ngươi còn nhỏ, ngươi có thể đâm sọt chạy đến bên cạnh Phồn Phồn trốn thanh nhàn, nhưng nhà họ Thịnh loạn là do ngươi chọc ra, ngươi phải chịu trách nhiệm.”

Thịnh Án: “Chịu trách nhiệm như thế nào?”

Lục Anh đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: “Ngươi không thích cha con Thịnh Hạc Khánh, vậy ngươi thích Lục Nhai sao?”

Thịnh Án hơi mím môi, đồng ý.

Lục Anh nói: “Ta là dị năng giả cấp A và cũng là nguyên soái của quân đội Lục gia, toàn bộ quân đội Lục gia trên dưới đều kính trọng ta, ngoại trừ ta đã cống hiến cho căn cứ, điều quan trọng nhất là phía sau ta còn có một Lục Nhai làm thiếu soái, bọn họ phục thực lực Lục Nhai. Như vậy, ngươi đến nhà họ Thịnh chọn một vị trưởng bối mà ngươi thích làm chủ, chờ tương lai ngươi trưởng thành, lại khơi mào nhánh chính quân đội của Thịnh gia.”

Thịnh Án dù sao cũng lớn lên ở nhà họ Thịnh, cậu ta hiểu rất rõ tính cách của một số người nhà họ Thịnh, những người thường được Thịnh Hạc Khánh trọng dụng nhất định là cùng một loại người với Thịnh Hạc Khánh, ngày thường bị Thịnh Hạc Khánh đả kích răn dạy, ngược lại có mấy người chân chính đem lợi ích tập thể của căn cứ để ở trong lòng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 492: Tiểu nhiên tử ngược nhị thiếu (4)

Thịnh Án nhìn Cố Phồn: “Vậy tôi về trước một chuyến?”

Cố Phồn cười cười, lấy ra một viên đan dược kéo dài tuổi thọ đưa cho cậu ta: “Chọn cho tốt, đừng lãng phí đan dược của tôi.”

Thịnh Án người nhỏ nhưng làm việc lại đủ tàn nhẫn đủ quyết đoán, khi trở lại nhà họ Thịnh, Thịnh Án chọn một vị gia chủ mới, hai người hợp lực, trong vòng nửa tháng nhà họ Thịnh đã ổn định, năm vạn quân nhân Thịnh gia bốn nhà khác vẫn chưa thu, vẫn được Thịnh gia quản lý.

Thời gian này Cố Phồn không phải luyện đan thì cũng là chăm sóc thảo dược, Thịnh Án ở biệt viện, bất cứ khi nào Cố Phồn xuất hiện ở dược điền, cậu ta sẽ tới.

“Khi nào thì ra ngoài đánh quái thú?” Thịnh Án không thích cuộc sống ẩn dật ở dãy núi Tiên Nữ.

Cố Phồn chỉ chỉ ruộng thuốc: “Còn hơn một vạn người đang chờ Tục Cốt Đan của tôi.”

Thịnh Án: “Lục Nhai bọn họ khi nào thì trở về?”

Cố Phồn: “Làm xong nhiệm vụ thì về, thời gian cụ thể tôi cũng không biết.”

Cố Phồn không sốt ruột, ngược lại Thịnh Án trở thành người hy vọng năm người Lục Nhai trở về nhất trên dãy núi Tiên Nữ.

Ngày mười lăm tháng tám, Cố Phồn lại đến quảng trường phát một lô đan dược Tục Cốt Đan.

Hơn hai tháng trôi qua, nhóm Hồng Sâm đầu tiên trong dược điền đã trưởng thành và có thể sử dụng, số lượng cũng đủ dùng, lần sau Cố Phồn có thể một lần phát ba ngàn viên đan dược.

Buổi sáng thi triển một lần Linh Vũ cho các loại thảo dược, sau đó Cố Phồn trở lại động phủ tập trung luyện đan.

Cuối tháng, năm người Lục Nhai, Tinh Hà đã trở lại, ngoại trừ Lục Nhai đi đến quân doanh Lục gia trước, bốn người Tinh Hà đều đến thẳng dãy núi Tiên Nữ.

Một bóng người đột nhiên ngăn bốn người bọn họ lại.

Phong Hỏa sờ sờ mũi, quan sát Thịnh Án hỏi: “Ngươi không phải đứa nhỏ nhà họ Thịnh kia sao? Sao lại ở chỗ này?”

Thịnh Án nói: “Tôi muốn cùng các ngươi đánh quái thú.”

Phong Hỏa còn muốn hỏi lại, Tiểu Điền đang trông coi dược điền chạy tới, nhanh chóng giải thích một lần những chuyện đã xảy ra.

Nếu Cố Phồn đồng ý Thịnh Án chuyển đến dãy núi Tiên Nữ, bốn người Tinh Hà tự nhiên sẽ không phản đối, hơn nữa bọn họ cũng hoan nghênh Thịnh Án kiểu “Thanh niên có chí hướng” này gia nhập.

Tiểu Điền nói: “”Mọi người đi trước biệt viện nghỉ ngơi đi, gần đây cô Cố chuyên tâm luyện đan, chỉ có buổi sáng mới đi thăm ruộng thuốc.”

Bốn người Tinh Hà đều biết tính tình “học bá” của Cố Phồn, vì vậy họ quay trở lại biệt viện nghỉ ngơi trước.

Bọn họ sẽ không tự tiện tiến vào động phủ của Cố Phồn, Lục Nhai thì không có tầng băn khoăn này.

Màn đêm buông xuống, Lục Nhai bay thẳng vào động phủ.

Cố Phồn đang luyện đan trong phòng, chuẩn bị hoàn thành lò này sau đó đi tu luyện, trước cửa động phủ có trận pháp, nhưng khi phát hiện người tới là Lục Nhai, Cố Phồn tiếp tục luyện đan.

Lục Nhai ngồi ở trên sô pha, an tĩnh chờ.

Cố Phồn không để anh chờ lâu.

Thu hồi đan dược, thi triển thuật thanh tẩy một lần, Cố Phồn từ phòng luyện đan đi ra.

Lục Nhai đem chậu hoa đặt ở trên bàn trà nhìn kỹ, cũng không biết anh đang nhìn cái gì.

Cho dù là hoa bình thường, trải qua Linh Vũ của Cố Phồn nuôi dưỡng, hiện giờ đã phát triển cành lá sum xuê, hoa cũng nở rộ không phân biệt bốn mùa.

“Cứ tiếp tục như vậy, sơn động sắp không chứa nổi.” Lục Nhai nắm cổ tay cô, ôm người vào trong ngực.

Tham Khảo Thêm:  Chương 30: C30: Chương 30

Gần hai tháng không gặp, Cố Phồn cẩn thận xem xét kỹ lưỡng các đường nét trên khuôn mặt anh tuấn của Lục Nhai, khí chất của anh càng lạnh càng làm cho người ta nhìn không đủ.

“Anh có biện pháp gì không?” Trong những nụ hôn nhẹ như mưa, Cố Phồn hơi thở không ổn định hỏi anh.

Lục Nhai: “Ngày mai anh dời hoa xuống chân núi.”

Cố Phồn bám lấy cổ anh, lơ đãng gật đầu.

“Cả ngày đều luyện đan, em có mệt không?”

“Có chút.”

“Vậy anh bồi bổ cho em, để dành lâu như vậy chắc là có hiệu quả hơn bình thường.”

Rõ ràng là anh muốn, lại có thể nói đường hoàng như thế.

Tiểu biệt thắng tân hôn, Lục Nhai nhiệt tình như thế, dẫn đến sáng hôm sau Cố Phồn lại dậy muộn.

Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh nằm vùng ở dược điền một giờ cũng không thấy Cố Phồn, ngay cả Tiểu Điền cũng cảm thấy khác thường, hai người bọn họ cũng lo lắng Cố Phồn có phải luyện đan hoặc tu luyện xảy ra vấn đề hay không, liền cùng nhau đến dưới vách núi động phủ.

Kết quả hai người nhìn thấy Lục Nhai cuộn ống tay áo cầm cuốc, đang ngồi xổm trên mặt đất đào hố, bên cạnh bày một chậu hoa hồng mọc um tùm tươi tốt.

“Anh họ, anh tới lúc nào vậy?”

Mạnh Liên Doanh hai mắt mờ mịt.

Phong Hỏa ho khụ khụ, liên tưởng Cố Phồn xuất hiện muộn, còn có cái gì không đoán được?

Mạnh Liên Doanh chỉ đơn thuần hơn Phong Hỏa một chút, được Phong Hỏa dùng ánh mắt nhắc nhở, lập tức hiểu được, cũng cảm thấy ngạc nhiên sâu sắc.

Cậu vẫn cho rằng anh họ và Cố Phồn vẫn còn trong trạng thái yêu đương tương đối thuần khiết, dù sao một người quá lạnh lùng, một người quá đơn thuần, không nghĩ tới anh họ đã sớm ăn sạch tiểu tiên nữ Phồn Phồn rồi.

Nếu Phồn Phồn vẫn chưa tỉnh dậy, hai đại nam nhân ở chỗ này chờ cũng không phải chuyện, Phong Hỏa kéo kéo tay áo Mạnh Liên Doanh, muốn rời đi.

Một bóng người mặc váy xanh đột nhiên từ động phủ bay xuống.

Mạnh Liên Doanh cùng Phong Hỏa không hẹn đều lảng tránh ánh mắt Cố Phồn.

Cố Phồn ngạc nhiên nhìn bọn họ, Mạnh Liên Doanh và Phong Hỏa tuổi tác tương đương, đều khoảng hai mươi tuổi, nhưng hiện tại hai người lại trở nên giống như mười bốn mười lăm tuổi, còn non nớt hơn so với Thanh Đằng.

Nhưng Cố Phồn lập tức phản ứng lại đây là tác dụng của Tẩy Tủy Đan.

Cô lại nhìn Lục Nhai, người đang đào hố như không có ai, đột nhiên bật cười.

Không tính cô, Lục Nhai vốn là người lớn tuổi nhất trong mấy người, Tẩy Tủy Đan làm cho anh trở nên không kém Mạnh Liên Doanh nhiều lắm, kết quả chỉ trẻ hơn một hai tháng, hiện giờ Lục Nhai lại trở thành người trưởng thành nhất trong mấy người.

“Cho nên, anh em họ vẫn là anh em họ nha.”

Cố Phồn nghịch ngợm vươn tay xoa xoa đầu Mạnh Liên Doanh phiên bản học sinh trung học.

Phản ứng lại ý tứ của Cố Phồn, sắc mặt Mạnh Liên Doanh đỏ bừng, nửa oán giận nửa ghét bỏ nói: “Phồn Phồn, Tẩy Tủy Đan này cậu nói nó giúp mình tăng cấp tinh hạch rất tốt, sao còn để mình biến thành như vậy?”

Chỉ có người bắt đầu già đi mới hy vọng thanh xuân vĩnh viễn, đối với những người trẻ trung như Mạnh Liên Doanh và Phong Hỏa, thật vất vả mới có được tướng mạo người trưởng thành có vẻ thành thục, trong một đêm lại biến trở về một học sinh trung học, thật đúng là không phải chuyện bình thường.

Sự chú ý của Cố Phồn đều dồn vào nửa câu đầu của Mạnh Liên Doanh, ngạc nhiên nói: “Cấp bậc các cậu tăng lên?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 159: 159: Ta Cướp Được Mục Hành Rồi!

Phong Hỏa khó nén hưng phấn: “Đúng vậy, mình, Liên Doanh, Tinh Hà, Thanh Đằng, hiện tại đều là cấp S.”

Thanh âm của Lục Nhai đột nhiên từ phía sau truyền tới: “Lúc trước em đã nói Tẩy Tủy Đan không có tác dụng gì đối với tu chân giả cao giai, dùng ở trên người dị năng giả chắc cũng tương tụ như vậy.”

Bởi vì tinh hạch của anh cấp độ đã đủ cao, cho nên Tẩy Tủy Đan không cách nào giúp anh thăng cấp.

Đối với Lục Nhai có chút tiếc nuối, nhưng đối với bốn người Tinh Hà hoàn toàn là chuyện vui, đối với toàn bộ căn cứ càng là tin tức tốt, thoáng cái nhiều hơn bốn vị cường giả cấp S, vả lại mỗi người đều tràn ngập kinh nghiệm chiến đấu, lại còn trẻ tuổi như vậy.

Vui mừng qua đi, Cố Phồn bỏ lại ba người ngự kiếm đi biệt viện.

Tinh Hà thoạt nhìn cùng tuổi với Cố Phồn, khoảng mười bảy mười tám tuổi, còn Thanh Đằng mặt vẫn là bộ dáng ngây ngô của học sinh trung học, dáng người dưới tác dụng của Tẩy Tủy Đan trở nên vô cùng xinh đẹp.

Cố Phồn nhìn chăm chú, Thanh Đằng đỏ mặt, thẹn quá hóa giận chạy đi.

Cố Phồn thích Thanh Đằng nhất, đuổi theo trêu đùa cô gái nhỏ.

Buổi trưa, Phong Hỏa thi triển trù nghệ làm một bàn đầy món ngon.

Chờ cậu ta từ phòng bếp đi ra, chỉ thấy Thịnh Án ngồi ở bên cạnh Thanh Đằng, định lực của học sinh tiểu học thật sự không mạnh lắm, tầm mắt thỉnh thoảng ngắm nhìn Thanh Đằng.

Phong Hỏa không chút khách khí chen vào giữa hai người.

Thịnh Án liếc nhìn cậu ta một cái, quay đầu nghe Cố Phồn nói chuyện với Tinh Hà.

Sau bữa cơm, mọi người ăn uống no đủ, không khỏi thảo luận kế hoạch tiếp theo.

Phong Hỏa nói: “Mình không muốn ở lại căn cứ, trước kia là dị năng giả cấp A năng lực có hạn, chỉ có thể gia nhập quân đội tham gia chiến sự thanh trừ quy mô lớn. Hiện tại chúng ta đều là cấp S, có Lục thiếu cung cấp lá chắn phòng hộ, có thần thức dò xét của Phồn Phồn, chỉ riêng mấy người chúng ta, hiệu suất đã hơn mười vạn quân.”

Cố Phồn: “Ừm, chờ mình hoàn thành nhóm đan dược này, cùng đi với các cậu.”

Tinh Hà nhìn Lục Nhai, dù sao Lục Nhai là người của căn cứ quân đội, có thể càng nguyện ý tham gia thanh trừ quái thú tập thể.

Lục Nhai cùng Cố Phồn nhìn nhau, nói: “Tôi cùng mọi người đồng hành.”

Số lượng và năng lực của cường giả nhân loại xuất hiện thay đổi, kế hoạch thanh trừ quái thú tự nhiên cũng phải triển khai kế hoạch mới.

Trước kia là anh cùng căn cứ Giang Nam tiên phong, sau này anh cùng sáu người Cố Phồn chính là toàn thể nhân loại tiên phong.

Năm 2100, ngày đầu năm mới.

Cố Phồn, Lục Nhai cùng năm người tiểu đội Tinh Hà lái xe dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, rời khỏi căn cứ Giang Nam.

Phong Hỏa cười to: “Nào, chiến đấu vì căn cứ!”

Mạnh Liên Doanh khí thế càng mạnh hơn: “Chiến đấu vì nhân loại!”

Tinh Hà cười dịu dàng: “Chiến đấu vì tự do.”

Trên hàng ghế cuối cùng, Lục Nhai chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ, tay ở phía dưới nắm tay Cố Phồn.

Đột nhiên có người viết vào lòng bàn tay của anh.

“Chiến đấu vì anh.”

Lục Nhai nghiêng đầu.

Tai Cố Phồn nóng lên, chỉ cảm thấy khoang xe chật hẹp không chịu nổi sự nóng rực trong mắt anh, phút chốc ngự kiếm rời đi.

Cô một mình trên không trung, Lục Nhai ngồi ở trong xe ngước nhìn cô.

Đằng sau bọn họ là căn cứ Giang Nam mới tinh dưới ánh mặt trời rực rỡ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.