Editor: Nhan
Chờ Mạc Bắc Đình cùng thuộc hạ của hắn đều rời đi, Khúc Yên lặng lẽ chạy ra khỏi bệnh viện, trở lại căn nhà ở đường Hoài.
Cô ở nhà dưỡng thương một thời gian, thuận tiện tiếp tục dưỡng trắng da.
Cơ thể nguyên chủ hơi gầy, cô thừa dịp dưỡng thương ăn uống nhiều chút.
Hơn một tháng sau, vết thương của cô kết vảy, không có gì đáng ngại.
Trong gương, dung mạo của cô cũng có một chút biến hóa —
Da trắng hơn nhiều, mắt sáng và trong hơn, gương mặt vốn thon gầy nay đầy đặn hơn, thanh lệ xinh xắn.
Khúc Yên trước mắt vẫn không có ý định dùng gương mặt này đi gặp người, cô vẫn cải trang thành bộ dáng ca nữ như cũ, đi ra ngoài dạo phố.
Vốn là cô chỉ muốn đi mua quần áo cùng mỹ phẩm dưỡng da, không nghĩ tới trùng hợp như vậy, lại gặp Mạc Thanh Đại cùng Kỷ Hàn Yên.
“A, là cô……”
Mạc Thanh Đại thấy cô trước, đầu tiên rất vui mừng, rồi lập tức nghĩ tới Kỷ Hàn Yên ở bên người, hơi ngừng một chút.
“Tam tiểu thư.” Khúc Yên hào phóng chào hỏi, liếc mắt nhìn Kỷ Hàn Yên bên cạnh, “Trùng hợp như vậy, lại gặp được Kỷ tiểu thư.”
Sắc mặt Kỷ Hàn Yên vô cùng khó coi, lạnh nhạt không nói gì.
Mạc Thanh Đại cảm giác bầu không khí có chút lúng túng, nhất thời luống cuống, nhưng cô ấy thực sự hiếu kỳ, đêm đó tại sao ân nhân cứu mạng lại biến mất ở bệnh viện.
Cô ấy quay đầu nhỏ giọng nói với Kỷ Hàn Yên: “Chị Hàn Yên, em có lời muốn nói với cô ấy, đi một chút sẽ trở lại, chị chọn quần áo trước đi.”
Kỷ Hàn Yên lạnh lùng gật đầu.
Mạc Thanh Đại tiến lên giữ chặt tay Khúc Yên, đi ra ngoài hành lang: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
Đến chỗ yên tĩnh, cô ấy mới mở miệng hỏi, “Đêm đó sao cô lại rời bệnh viện? Đến ngày thứ hai tôi mới biết cô trốn đi mất. Tại sao vậy?”
Khúc Yên thuận miệng trả lời: “Bị thương không nặng, không cần thiết nằm viện.”
Mạc Thanh Đại bất khả tư nghị nói: “Vết thương do đạn bắn mà còn không nghiêm trọng?”
Khúc Yên cong môi nở nụ cười: “Cô đang quan tâm tôi sao?”
Mạc Thanh Đại nghẹn lời, không lên tiếng, nửa ngày mới nói: “Cô tên là gì? Lần trước tôi cũng không kịp hỏi danh tính cô.”
Khúc Yên suy nghĩ một chút, đáp: “Tôi là Yên Yên.”
Mạc Thanh Đại sửng sốt: “Cô cũng là Yên Yên?”
Vậy mà lại giống nhũ danh của chị Hàn Yên. Vậy cô ấy phải xưng hô thế nào bây giờ?
Khúc Yên cười nhưng không nói.
Vừa hay tên cô và Kỷ Hàn Yên có một âm đọc giống nhau. Nếu như trò chuyện thân mật thì giống nhau như đúc.
“Thời gian qua cô dưỡng thương ở đâu?” Mạc Thanh Đại bỏ qua xưng hô, thực tình hỏi, “Tôi nghe anh tôi nói, một mực tra không được tung tích của cô, cô vẫn tốt chứ?”
“Rất tốt.” Khúc Yên chỉ chỉ phía cửa hàng quần áo, “Tôi khỏi bệnh rồi, ở nhà nhiều cũng chán nên đi ra ngoài một chút, mua quần áo mới.”
“Mua quần áo sao? Tôi giúp cô chọn!” Mạc Thanh Đại bắt đầu vui vẻ, “Đây là sở trường của tôi đấy, tôi học thiết kế thời trang ở Anh.”
Tính tình Mạc Thanh Đại ngây thơ, vừa cao hứng liền quên Kỷ Hàn Yên cũng ở trong cửa hàng.
Hai người đi vào trong tiệm, Khúc Yên nhìn trúng một bộ váy nhỏ, cắt xén theo phong cách tây, thiết kế cảm giác rất cao cấp, vừa nhìn liền biết là hàng nhập từ nước ngoài.
“Tiểu thư có mắt nhìn thật tốt.” Người bán hàng cười híp mắt giới thiệu, “Cái váy này mới từ nước Pháp chở tới, chỉ này một cái duy nhất, chỗ khác không có đâu.”
“Lấy nó đi, gói lại cho tôi.” Khúc Yên rất sảng khoái.
Cô chả có gì ngoài tiền.
Trong không gian chất đống vàng ròng, ở loạn thế này vàng là đáng tiền nhất, tùy tiện lấy một cái cũng có thể đem về một bó tiền mặt.
Cô cũng nhịn không được hiếu kỳ thân phận của mình ở nhiệm vụ trước là gì, vậy mà giữ nhiều vàng bạc như vậy, hơn nữa còn có một mũ phượng khảm dạ minh châu.
Xem chừng không phải công chúa thì chính là hoàng hậu.