Editor: Nhan
“Không tin.” Ánh mắt Mạc Nam Thần hơi mờ đi, càng hít nhiều, hắn ta lại càng bị thôi miên sâu hơn.
“Vậy ngài đồng ý để tôi thử không?” Khúc Yên lại hỏi.
“Đồng ý.” Mạc Nam Thần nghe lời.
“Không phải là ngài không tin tôi có thể chữa khỏi cho ngài sao? Vì sao lại đồng ý?”
“Bởi vì cô đẹp.” Mạc Nam Thần trả lời thành thành thật thật.
Khúc Yên bật cười.
Chơi thật vui, thì ra người bị thôi miên lại ngốc như thế.
“Không được trêu hắn.” Mạc Bắc Đình buông cánh tay Mạc Nam Thần ra, đi đến bên cạnh Khúc Yên, lại che cô sau lưng một lần nữa.
Rõ ràng cô không có bất kỳ phản ứng gì với mùi thuốc mê.
Hơn nữa, dường như cô còn biết tác dụng của loại thuốc này, cố ý trêu đùa Nam Thần.
“Tôi không trêu.” Khúc Yên bị hắn ngăn trở tầm nhìn, không nhìn thấy Mạc Nam Thần, bất mãn chu chu mỏ, nói, “Tôi có thể trị cho Kỷ Noãn Noãn, cũng có thể trị cho em trai ngài. Đốc quân, chẳng lẽ ngài còn hoài nghi với y thuật của tôi sao?”
Mạc Bắc Đình hơi nhíu mày, mắt tối lại, chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô: “Rốt cuộc cô có thân phận gì?”
Năng lực của cô đã vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đầu tiên là trong vài phút ngắn ngủi đã có thể khiến một người ngu dại nhiều năm mở miệng nói chuyện, bây giờ lại nói có thể giải độc cho em trai hắn.
Hai triệu chứng này căn bản cũng không thuộc một phạm trù.
“Nếu như tôi nói tôi là tiên nữ hạ phàm, ngài tin không?” Khúc Yên nghiêng đầu, nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Mạc Bắc Đình hơi giễu cợt: “Cô nói cô là thiên sứ luôn cũng được.”
Khúc Yên hì hì nở nụ cười: “Vậy tôi chính là thiên sứ, ngài có thể gọi tôi là angel.”
Cô ở thế giới này giúp người cứu người khắp nơi, cũng không khác thiên sứ cho lắm.
“Cô muốn giúp Nam Thần trừ độc thế nào?” Mạc Bắc Đình phát hiện mình lại nảy sinh sự tin tưởng với năng lực của cô.
Điều này rất phi lí.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, cô có thể.
“Việc này không quan trọng, quan trọng là… — tôi giúp đốc quân nhiều như vậy, đốc quân trả nổi không?” Đôi mắt Khúc Yên sáng lấp lánh, ý cười giảo hoạt, “Nếu như đốc quân không trả nổi, tôi muốn đốc quân lấy thân gán nợ.”
Mạc Bắc Đình nhíu mày lại, môi mỏng cong lên, cười như không cười: “Cô có chấp niệm với cơ thể tôi lớn như vậy?”
Khúc Yên lắc đầu: “Cái tôi muốn là trái tim ngài.”
“Vậy phải xem cô có bản lĩnh không.” Lần này Mạc Bắc Đình không hoài nghi nữa, từ lúc bắt đầu xuất hiện, dường như cô vẫn luôn cố chấp muốn nắm lấy trái tim hắn.
Về phần cô muốn đạt được cái gì sau khi bắt được tâm hắn, tạm thời hắn còn chưa tìm ra đáp án.
“Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.” Khúc Yên nghiêm túc gật gật đầu, như học sinh chăm chỉ ngoan ngoãn.
Mạc Bắc Đình bị dáng vẻ khả ái của cô chọc cười, mắt đen u ám hiện lên ý cười.
Cô gái thú vị như vậy, nếu là gián điệp thì thật đáng tiếc.
“A? Nhị thiếu ngã bất tỉnh……” Khúc Yên chợt nghe bành một tiếng, hình như là tiếng Mạc Nam Thần té xuống đất.
Mạc Bắc Đình xoay người, quả nhiên thấy em trai ngã trên mặt đất, cũng không có gì ngoài ý muốn.
Nam Thần hít khói mê vào, cộng thêm độc tố trong cơ thể hắn ta, té xỉu là chuyện rất bình thường, cũng không ảnh hưởng đến thân thể.
Chỉ là……
Mạc Bắc Đình tiến lên nâng Mạc Nam Thần ra khỏi thư phòng.
Khúc Yên từ trên bàn nhảy xuống, đi theo phía sau hắn: “Đốc quân, ngài muốn đưa nhị thiếu về phòng sao? Tôi cần một ly nước ấm, ngài có thế bảo người hầu đưa tới cho tôi không?”
Mạc Bắc Đình ừ một tiếng.
Hắn đưa Mạc Nam Thần về phòng, thả lên giường, đi gọi người hầu.
Khúc Yên thừa dịp hắn đi tới đi lui, lặng lẽ nói với trợ thủ hệ thống Tiểu Thất: “Tôi muốn mua một viên Giải Độc Hoàn.”
______________________________