Edt: Nhan
“Chúng tôi vốn muốn bắt tiểu thư Mạc gia, ai ngờ bắt nhầm cô ta. Cô ta ngược lại miệng lưỡi lưu loát, thuyết phục lão đại của chúng tôi bắt chị cô ta. Cô ta nói chị cô ta đi ra ngoài đều có bảo tiêu đi theo, chỉ có ở bên trong nhà thờ, bảo tiêu mới không vào cùng.”
Gã đàn ông vạm vỡ khai rất rõ càng, “Cô ta còn nói, cha mẹ cô ta từ nhỏ đã cảm thấy chị cô ta ưu tú, không coi cô ta ra gì, chị cô ta mới là thiên kim bảo bối bọn họ nâng trong lòng bàn tay.”
Mồ hôi lạnh trên trán Kỷ Hàn Yên càng ngày càng nhiều.
Lời này…… cô ta cũng vừa mới nói……
“Cô ta còn nói, cha mẹ cô ta cảm thấy chị cô ta và Mạc gia có duyên phận, lúc nào cũng giáo huấn cô ta phải tuân thủ cấp bậc lễ nghĩa, không nên đuổi theo nam nhân.”
Kỷ Hàn Yên run lên.
Câu nói này…… cô ta vừa rồi cũng đã nói……
“Cô ta nói chị cô ta chết là tốt nhất, để chúng tôi bắt cóc chị cô ta, cô ta mới là đáng giá nhất.”
Mặt Kỷ Hàn Yên trắng bệch, run rẩy nhìn về phía Mạc Bắc Đình, khẩn cầu nói: “Anh Bắc Đình, em không có…… Anh tin em…… Em thật sự không có……”
Ngay cả một ánh mắt Mạc Bắc Đình cũng ngại cho cô ta, chán ghét nói: “Cô khiến tôi cảm thấy kinh tởm. Người đâu! Đem cô ta đến cục cảnh sát cho tôi, chào hỏi cục trưởng, không cần lưu tình, hình phạt bức cung đều dùng cả, đến khi nào cô ta khai hết mới thôi.”
“Không, không, không……” Toàn thân Kỷ Hàn Yên run lẩy bẩy, “Anh Bắc Đình, anh không thể đưa em đi cục cảnh sát, em sẽ chết ở bên trong…… Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, anh đừng tàn nhẫn với em……”
Mạc Bắc Đình lạnh lùng bổ sung thêm một câu: “Truyền lời của tôi ra ngoài, Kỷ Hàn Yên từng phạm tội ác, phán quyết nghiêm ngặt dựa theo luật pháp, cần vô hạn liền vô hạn, cần tử hình thì tử hình.”
Kỷ Hàn Yên nghe vậy chân tay mềm nhũn, suýt chút nữa ngất đi.
Dựa theo luật pháp?
Câu nói này của anh Bắc Đình mà thả ra, cục cảnh sát cùng toà án bên kia đều sẽ tăng thêm hình phạt.
Vậy cô ta…… Phải bị bắn chết!
Không!
Cô ta không muốn chết!
“Chị!” Kỷ Hàn Yên thét lên, “Chị, chị cứu em với! Chúng ta là chị em ruột mà! Chị mau cứu em!”
Kỷ Noãn Noãn lệ rơi đầy mặt, khóc không thành tiếng.
Năm đó cô bị bắt cóc, mặc dù không nhớ rõ xảy ra chuyện gì, nhưng cô ẩn ẩn cảm thấy, nhất định là rất rất thảm.
Nếu như không phải như vậy, sao cô lại ngây ngốc nhiều năm, sao lại mất đi ký ức?
Nhất định là bởi vì không muốn tỉnh táo lại.
Mà kẻ cầm đầu hết thảy, lại là em gái ruột của cô từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên……
Cô đối với Yên Yên tốt như vậy, có gì ngon có gì thú vị đều để cho em ấy trước.
Rốt cuộc cô làm sai chỗ nào mới khiến Yên Yên tích lũy oán hận sâu như vậy?
Cô không hiểu……
“Noãn Noãn.” Khúc Yên dang hai cánh tay ôm lấy Kỷ Noãn Noãn, nhẹ nhàng êm ái vuốt lưng cô ấy, “Cho tới bây giờ chị không sai, hiểu chưa? Mặc kệ trước đó phát sinh cái gì, chị cũng là tinh khiết nhất thiện lương nhất. Linh hồn của chị tỏa ra bạch quang thuần khiết, chị là thiên sứ, tin tưởng em, Noãn Noãn.”
Kỷ Noãn Noãn cảm nhận được sự an ủi quen thuộc ấm áp ở trong lòng cô.
Giống như từng ở đâu đó nghe qua như vậy, từng được yêu thương như vậy.
“Yên Yên……” Cô ấy chôn mặt vào vai Khúc Yên khóc lớn.
“Chị! Chị nhìn em đi! Em mới là em gái của chị, dù em đã làm sai điều gì, chị cũng phải cho em một cơ hội chứ……” Kỷ Hàn Yên còn tê tâm liệt phế hô to, “Chị mau cứu em! Chị không thể tàn nhẫn máu lạnh như vậy, trơ mắt nhìn em gái ruột của mình đi chết! Chị không thể vô tình vô nghĩa như thế!”
Khúc Yên đưa tay che lỗ tai Kỷ Noãn Noãn, ôn nhu nói: “Noãn Noãn, chúng ta không nghe những lời ngụy biện này. Mỗi người đều phải phụ trách chuyện mình đã làm. Ai cũng không thể thay người khác gánh vác nhân sinh, chị không cần, cũng chưa từng có nghĩa vụ như vậy.”
Kỷ Noãn Noãn đau lòng, khóc mềm cả người, hôn mê bất tỉnh.
“Hôn mê cũng tốt.” Khúc Yên đỡ lấy cơ thể, thương tiếc xoa đầu cô ấy, “Chờ chị tỉnh lại, sự tình đã đi qua. Cuộc sống mới của chị vừa mới bắt đầu.”
Khúc Yên gọi Mạc Thanh Đại tới giúp.
Mạc Thanh Đại đã sớm choáng váng. Thật đáng sợ! Cô và một nữ nhân đáng sợ thân mật qua lại lâu như vậy!
Chỉ cần nghĩ đến đây, cô không nhịn được nổi da gà!
“Đốc quân, chuyện của Kỷ Hàn Yên liền giao cho ngài xử lý.” Khúc Yên nói với Mạc Bắc Đình, “Tôi chiếu cố Noãn Noãn.”
Mạc Bắc Đình nhíu mày.
Sao hắn cảm giác cô đối với Noãn Noãn tốt hơn nhiều so với hắn?
“Người đâu! Còn không mau kéo nữ nhân này xuống!” Mạc Bắc Đình tức giận, tính khí càng cuồng bạo, ra lệnh cho thủ hạ, “Đêm nay để cục trưởng dùng hình, nếu như không chịu nhận tội, đánh chết mới thôi!”
“Dạ, đốc quân!”
Lập tức có hai binh sĩ đi lên kéo Kỷ Hàn Yên run rẩy hoảng sợ xuống.
“Đốc quân…… Cô ta không tự chủ được……” Binh sĩ sững sờ, chỉ vào một bãi chất lỏng màu vàng trên đất.
Mạc Bắc Đình chán ghét cực độ, đứng dậy rời khỏi thư phòng.
Mạc Nam Thần nhìn vở kịch cẩu huyết hồi lâu, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi đỡ anh cả, cẩn thận từng li từng tí lách qua bãi chất lỏng màu vàng kia, cực kì ghét bỏ mà nói: “Làm người xấu đến mức này, quá mất mặt. Nhưng nếu cô có chút ngạo khí, tôi còn khen một câu xương cốt cứng rắn. Chậc chậc……”