【Đây là người trong lòng ngươi? Nhìn cũng không tệ, chỉ kém ta một chút thôi.】Linh hồn bia mộ rất tự luyến mà nói.
Túc Ly cười nhạt nói: “Không, Huyền Cầm đẹp nhất.”
【Eo—— ghê tởm muốn chết, nhão nhão dính dính, ta không phải đã nói cho ngươi cách áp chế tình cổ rồi sao? Sao vẫn giống bộ dáng yêu sâu đậm thế này.】
Túc Ly đặt tay lên lớp băng, trán tựa vào bề mặt băng, chăm chú nhìn người trong núi băng.
“Bởi vì đây là lời thật lòng.”
Từ lần đầu gặp người này hắn đã cảm thấy bất kể là diện mạo hay khí chất đều rất hợp để trở thành bộ sưu tập của mình, đặc biệt là đôi mắt kia.
Vì vậy hắn đã dùng một chút thủ đoạn nhỏ để giữ người lại bên cạnh.
Người mà hắn yêu là một thanh băng sắc bén, lạnh lẽo chết chóc, mà hắn đã khóa thanh băng này bên mình trước khi nó lộ ra mũi nhọn, đây là một việc vô cùng may mắn.
Dưới ảnh hưởng của diệt tuyệt kiếm ý tình yêu của Trúc Ẩn Trần là cùng chết.
Mà tình cổ ảnh hưởng Túc Ly, là phóng đại vô hạn dục vọng vốn đã ngông cuồng của hắn, hắn muốn giữ người bên cạnh lại hoàn toàn, mỗi một giọt máu, mỗi một sợi tóc đều là của hắn.
Còn phải cam tâm tình nguyện hay không, điều đó không quan trọng, Huyền Cầm sẽ không giận vì chuyện đó, y chỉ biết… tìm cơ hội giết chết ta.
Lưỡi kiếm lướt qua bề mặt băng, phát ra âm thanh ma sát chói tai, để lại một vết cắt trắng nhạt trên lớp băng cứng.
【Đừng phí công nữa, ta cảm nhận được khí tức cực hàn, loại băng này ngươi không phá vỡ được đâu, đổi sang ma thể có lẽ được, nhưng ở đây là cấm địa, tốt nhất đừng dùng ma khí.】
“Khụ, khụ khụ.” Túc Ly cúi đầu, gập người ho khan.
【Nghỉ ngơi chút đi, cơ thể và thần hồn của ngươi chẳng khác nào một cái rổ thủng lỗ chỗ, nằm trên giường sống dở chết dở mới phù hợp với tình trạng của ngươi bây giờ. Đặc biệt là thần hồn, một cái lỗ lớn như vậy, ta miễn cưỡng vá lại, không có nghĩa là ngươi ổn rồi.】
【Bị đâm thành thế này mà còn muốn thả người ra, ngươi cũng thật không muốn sống.】 Kẻ điên cuồng ông đã gặp nhiều, điên vì tình như vậy, cho dù là ma tộc phóng túng dục vọng cũng là số ít
Túc Ly hoà hoãn lại hơi thở: “Tiền bối nói đùa, ta rất quý mạng mình.”
【 Có người tới. 】
Túc Ly quay đầu lại, thanh niên yêu tộc cao lớn đi trong gió tuyết tiến lại gần: “Đông Ngự đạo hữu.”
Đông Ngự vì trước đó bị trận pháp chuyển vị trí mà cảnh giác với Túc Ly, giọng nói cũng trở nên có phần không thiện ý: “Đây là lãnh địa yêu tộc ta, khuyên ngươi đừng dùng những trò vặt đó.”
Túc Ly mặt mang mỉm cười, một mặt dễ nói chuyện: “Đạo hữu đa nghi rồi, ta đưa mọi người đi cũng là vì tốt cho các ngươi, nếu không bây giờ người bị trọng thương không chỉ có mình ta.”
Đông Ngự tiến lại gần mới phát hiện toàn thân hắn đầy vết thương, đặc biệt là vết thương xuyên qua ngực, đặc biệt kinh khủng.
Vết thương đó nặng đến mức cho dù Đông Ngự ckhông vừa ý hắn cũng không thể nói lời khó nghe hơn, dù sao hắn ta cũng không chanh chua đến thế: “Ngươi… không đi trị thương sao?”
Vẫn còn đứng đây hứng gió lạnh? Nhiệt độ nơi này đến hắn ta còn cảm thấy gian nan, một tên nhân tộc Nguyên Anh kỳ, trọng thương lại còn đứng ngơ ra ở đây, muốn tìm chết sao?
Một cánh hoa màu hồng từ từ bò ra khỏi nền tuyết, di chuyển khó khăn bò về phía sinh vật sống gần nhất.
Khi còn chút nữa là chạm vào mép giày của Đông Ngự, bàn chân đó tiến thêm một bước, đưa cho Túc Ly một viên ngọc xanh kích thước bằng hạt ngọc trai.
“Thủy tắc linh châu, có thể trị thương đuổi hàn.”
“Ngươi tốt nhất đừng chết ở chỗ này, muốn chết cũng đợi người của tiên tôn đến lại nói.”
Đệ tử Tiên Tôn chết ở cấm địa yêu tộc hắn ta, sẽ rất phiền toái, nếu người chết trước mặt hắn ta, sẽ càng phiền toái lớn hơn, vì thế mà chậm trễ đi cổ vực chắc hẳn phải mất nhiều hơn.
Túc Ly liếc hắn ta một cái, từ từ lấy ra một viên ngọc giống hệt nhưng lớn hơn hai ba lần: “Đa tạ đạo hữu có ý tốt, nhưng không cần.”
Đông Ngự: “…”Có đồ trị thương ngươi không còn dùng? Có Bệnh à!
Hắn ta giờ đã tin tưởng hoàn toàn thân phận của Túc Ly, tiện tay lấy ra một viên ngọc chất lượng cực cao, người ở nhân tộc có thể có hành động này không nhiều, dù không phải đệ tử Tiên Tôn cũng là thiên chi kiêu tử của thế lực đứng đầu, người như vậy thường rất kiêu ngạo về thân phận mình, không nói dối về phương diện này.
Trên nền tuyết, một con tình cổ đang ở trạng thái cận kề cái chết vì cực hàn và đói khát, nỗ lực gian khổ chiến đấu để sinh tồn.
Nó cần vật ký sinh!!!!
Đông Ngự có thể cảm nhận được, khí tức chân long thu hút hắn ta nằm trong núi băng này.
Hắn ta biến một tay thành móng vuốt của bản thể giao long, mạnh mẽ đánh vào núi băng.
Quyền phong tạo ra tiếng gió rít, thổi cánh hoa màu hồng ra xa.
Tình cổ:… Ta hận!
Một tiếng nổ lớn vang lên, lực phản chấn khiến cả cánh tay Đông Ngự tê dại, nhưng núi băng không chút sứt mẻ.
Trầm mặc đối diện với ánh mắt của Túc Ly đã dự liệu từ trước, tự nhiên có chút xấu hổ.
Bông tuyết bay lệch hướng không biết từ khi nào, gió cuốn tuyết múa trong không trung, đẹp đẽ nhưng tàn khốc.
Một cánh hoa màu hồng bay lên trong gió, cùng bông tuyết bay làm bạn.
Không trung truyền đến một âm thanh nặng nề mà mênh mông, như báo trước một cơn bão sắp đến.
Đông Ngự ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời cấm địa vốn đã âm u không nhìn ra khác biệt, nhưng âm thanh đó hắn ta không xa lạ: “Sấm à?”
Sắc mặt Túc Ly thay đổi, loại cảm giác này…
【Đi mau! Là thiên phạt! 】
“Ngươi có nghe thấy không?” Đông Ngự quay đầu, người bên cạnh đã biến mất không thấy bóng dáng.
Áp lực từ trên trời truyền xuống ngày càng rõ ràng, Đông Ngự cả kinh, thất thanh: “Lôi kiếp?”
Không màng đến khí tức chân long trong núi băng, Đông Ngự nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Một cánh hoa bám vào mép áo của hắn ta khi gió thổi qua.
Khi hắn ta vừa bước ra khỏi phạm vi tuyết rơi, ánh sáng lôi quang từ trên trời giáng xuống, đánh thẳng vào trung tâm núi băng.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ cấm địa đều được chiếu sáng bởi ánh sáng lôi quang mạnh mẽ.
Trong cung điện hoa lệ xa hoa, Yêu Hoàng nhìn xa về phía cấm địa: “Thiên phạt, có cấm kỵ sống lại sao?”
Tiểu yêu hầu hạ xung quanh sợ hãi lộ nguyên hình trước tiếng sấm đầy uy áp của thiên địa, các thị vệ có tu vi cao hơn vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy mặt bọn họ đang căng thẳng, ngón tay nắm chặt binh khí dùng sức nhiều so với bình thường.
“Bệ hạ, cấm địa xuất hiện…” Có yêu thần tiến đến báo.
Yêu Hoàng phất tay: “Không cần phải xen vào.”
“Vâng, bệ hạ.”
Ngửa đầu uống cạn rượu trong tay, Yêu Hoàng tựa vào ngai vàng uy vũ khí phách, trong mắt yêu hiện lên ánh sáng lôi quang xẹt qua bầu trời: “Không biết lại là bút tích của vị lão tổ tông nào.”
Yêu tộc từng là tộc bị Thiên Đạo nhắm đến nặng nhất trong đại kiếp nạn thiên địa, huyết mạch đứng đầu của yêu tộc hầu như bị tuyệt diệt, thủ lĩnh của bầy yêu là Long và Phượng đều bị tiêu diệt hoàn toàn, một dòng máu thuần huyết cũng không được lưu lại.
Yêu giới hiện tại chỉ còn lại giao long mang một phần huyết thống chân long và năm loại chim thuộc chi phượng hoàng.
Những tồn tại mà ngay cả Thiên Đạo cũng phải kiêng dè, sao có thể dễ dàng cam chịu chết đi.
Rầm——
Núi băng nổ tung, bóng người ngủ đông bị đánh thức.
Kiếm khí va chạm với lôi kiếp, băng tuyết ngưng tụ thành Long ảnh, bao quanh thân thanh niên tu sĩ, mái tóc trắng bay trong gió lốc, y phục bay quần quật, ngón tay mở ra, băng tinh dưới tay không ngừng kéo dài, hình thành một thanh kiếm băng.
Ngón tay khép lại, nắm lấy chuôi kiếm băng, mũi kiếm theo cử động của cánh tay hướng lên, chỉ thẳng lên trời cao.
Vô thức thả ra một luồng kiếm ý, y mở mắt, con ngươi hoá thành màu băng lam sắc lạnh, bình tĩnh mà sâu xa, không chút gợn sóng, mang theo năm tháng cọ rửa ra thông suốt và hờ hững.
【Băng Long, rời khỏi cơ thể này ngay! 】 Hệ thống nói với giọng cực kỳ lạnh.
Trong mắt tu sĩ tóc trắng lóe lên một tia thích thú, làm cho cảm giác mênh mông dày nặng thêm phần sống động chân thật: “Không thể nào.”
“Đứa nhỏ này ta rất vừa lòng, ngươi không định để thiên phạt chấm dứt sao?”
“Ngươi không tìm được người chấp hành khác đâu, hay là nói, ngươi thật sự kỳ vọng vào vật ngoại lai kia để thực hiện ước nguyện của mình?”
【Không cần ảnh hưởng đến cậu ấy, ngươi đã là vật của quá khứ. 】
“Vật của quá khứ cũng có thể tái sinh, thiên mệnh đã đến, ngươi không thể ở lại lâu trong thế giới này, ta sẽ bảo vệ tính mạng đứa nhỏ này.”
Băng Long dừng lại một chút: “Tiểu thế giới của ta thì sao?”
Hệ thống im lặng một lúc, tiểu thế giới của Băng Long thì thế nào? Tất nhiên là rất tốt, có lõi tiểu thế giới gần như đã thành hình, còn có độ tương thích cao với thế giới này, sau khi hoàn toàn tiếp nhận độ ổn định của thế giới sẽ được nâng cao một bậc.
Nhưng, dù tốt thế nào, cũng không thể thay đổi rằng nó xuất hiện vào thời điểm này là một âm mưu đã lâu.
Tiểu thế giới vô chủ, nếu nó không thu hồi sẽ sớm trôi dạt đến nơi khác, tìm lại xác suất rất thấp, khi nó quay lại, long cốt đã dung nhập vào cơ thể ký chủ, hệ thống gần như bị Băng Long, lão xác chết khô này làm cho tức điên.
【Ta sẽ giám sát ngươi.】 Một khi Trúc Ẩn Trần bị đoạt xá, nó sẽ triệt để tiêu diệt cơ thể này, cưỡng ép thu hồi linh hồn ký chủ.
Băng Long từ tốn nói: “Yên tâm, ta cũng không muốn thế giới này kết thúc.”
Trước khi cốt truyện hoàn toàn kết thúc, bọn họ sẽ không ai vượt qua giới hạn của đối phương.
Ngoài cấm địa, mây đen tích tụ đầy trời tan đi.
Băng Long như đang cầm một món đồ chơi lắc lư thanh kiếm băng trong tay: “Đứa nhỏ mà ta chọn quả nhiên rất được yêu thích.” Kẻ kia cũng muốn thò một chân vào.
Dựa vào một khối băng vụn ngồi xuống, đôi mắt màu băng lam từ từ khép lại.
Trong thức hải.
Trúc Ẩn Trần đối diện với Băng Long không còn giả vờ, mặt đầy kinh ngạc.
“Tiểu bối, thức hải của ngươi trống quá, đi tìm tên kia lấy ít đồ ăn vặt, coca, bỏng ngô, phim ảnh, trò chơi gì đó ra đây, lão tổ ta chán lắm rồi.” Băng long không chút khách khí sai sử nói.
Trúc Ẩn Trần: “Sao ngài lại muốn mấy thứ đó?”
Làm sao ngươi biết mấy thứ đó?! Chẳng lẽ ký ức của y bị xem hết rồi? Có thể thừa lại chút riêng tư cho người ta được không!
Băng Long quay đầu, đôi mắt thu nhỏ hàng trăm lần vẫn rất to với Trúc Ẩn Trần băng long nhìn y hai giây, bừng tỉnh nói: “Ồ, quên mất ngươi không nhớ rõ, không sao, nhớ bảo nó lấy đồ là được.”
Trúc Ẩn Trần đờ đẫn: “Ta không nhớ cái gì?”
Trí nhớ của y là một trò chơi ghép hình có thể tháo rời sao? Thiếu mảnh này, mất mảnh kia, ai cũng có thể làm gì, còn y hoàn toàn không biết.
Cảm giác bây giờ có người nói cho y, ngươi thực ra là đại năng chuyển thể, trước khi đến thế giới này còn làm ma pháp sư xuyên qua dị giới, chỉ cần có chút hợp lý y cũng sẽ tin hai phần.
Ai bảo y đãng trí thế này đâu.
Trúc Ẩn Trần gật đầu bình tĩnh gật đầu cho có lệ: “Ồ, vậy à.”
Băng long: “Không sao, ngươi là ta mang đến thế giới này, chúng ta ở thế giới kia ở chung một thời gian, ngươi đã quên mà thôi.”
Băng long ngáp một cái: “Giờ thức dậy vẫn hơi miễn cưỡng, ta ngủ thêm một giấc nữa.”
Đuôi rồng bá đạo quét văng hóa hình thể của diệt tuyệt kiếm ý, lại quét vào ấn hồn, sau đó cuộn lại thành hình vòng tròn ngủ tiếp
Trúc Ẩn Trần: “…” Đợi đã, ngươi còn chưa nói rõ ràng đã ngủ rồi?
Còn lần đầu tiên y vào thế giới băng tuyết bị ăn chắc chắn là con rồng này cố ý!