Một lát sau, cậu bé chạy đến trước mặt Ôn Diệp, chỉ vào xích đu, sau đó lại chỉ vào chính mình, ngửa đầu hỏi: “Nương? Con?”
Ôn Diệp cười lắc đầu, vô tình nói: “Nương làm cho mình chơi, không liên quan gì đến con.”
Từ Ngọc Tuyên nghe vậy, trong lòng lo lắng, lập tức vươn tay ôm lấy bắp chân Ôn Diệp, mềm giọng gọi: “Nuong-
Ôn Diệp hừ một tiếng: “Chiêu này vô dụng với nương.”
Nếu là Lục thị, sợ đã sớm rơi vào cạm bay “Bá nương” của Từ Ngọc Tuyên rồi.
Từ Ngọc Tuyên trợn tròn mắt, cậu bé chỉ biết chiêu này.
Không nghĩ ra cách nào khác, cậu bé đành phải tiếp tục ôm chặt một chân Ôn Diệp.
Một tiếng lại một tiếng gọi: “Nương- nương – nương…”
Ngay cả Vân Chi cùng Đào Chi đều cảm thấy tiểu công tử có chút đáng thương, nhưng Ôn Diệp vẫn không nhúc nhích, chờ xích đu làm xong, liền bảo người ôm Từ Ngọc Tuyên ra, tự mình ngồi lên, trên biên độ nhỏ lay động.
Từ Ngọc Tuyên liên tiếp mấy tiếng “Nương”, cũng không thể gọi ra một chút tình thương của nương.
Mùa đông.
Trong ngày vẫn lạnh một chút, đợi đến xuân thu đầu hạ, ở bên cạnh bày một cái bàn, đặt chút đồ ăn nước trà, một bên đu dây một bên xem kịch, lại thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua.
Ngẫm lại liền cảm thấy tốt đẹp.
Ôn Diệp nghĩ rất hay, Từ Ngọc Tuyên bên cạnh không thể ngồi xích đu đáy mắt đọng nước mắt, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, nhưng hết lần này tới lân khác không khóc thành tiếng.
Kỷ ma ma kinh hồn bạt vía đứng ở một bên, nàng không hiểu vì sao Nhị phu nhân không thể để cho tiểu công tử được như ý nguyện, không phải chỉ là một cái xích đu thôi sao.
Hơn nữa Tây viện rộng rãi như vậy, cho dù là làm cái thứ hai cũng được.
Ôn Diệp không nhanh không chậm lắc lư chán chê, mới đặt chân chạm đất, dừng lại, vẫy tay với đứa bé vành mắt đỏ: “Lại đây.”
Kỷ ma ma còn trong đáy lòng vì Từ Ngọc Tuyên bênh vực kẻ yếu, vốn tưởng rằng trải qua chuyện này, tiểu công tử có lẽ sẽ lạnh lùng Nhị phu nhân hai ngày, chưa từng nghĩ Nhị phu nhân không nhẹ không nặng nói hai chữ “Lại đây”.
Tiểu công tử miệng không mím, vẻ mặt cũng không ủy khuất nữa, từng bước nhỏ lướt qua, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Vẫn ngọt ngào gọi Nhị phu nhân: “Nương-“
Kỷ ma ma liên câm nín: “…”
Hoàn toàn không nghĩ tới.
Ôn Diệp ngồi trên xích đu, đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Ngọc Tuyên hỏi: “Có phải muốn ngồi rồi không?”
Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên khôi phục sáng ngời, gật đầu như trống: “Tuyên nhi muốn ngồi!”
Ôn Diệp lại đột nhiên thở dài: “Nhưng đây là xích đu nương hao tâm tốn sức để người ta làm, nương cũng muốn ngôi mãi, tại sao phải tặng cho con chứ?”
Từ Ngọc Tuyên nghiêng đầu, nghĩ ra một câu: “Vì người là nương?”
Ôn Diệp đúng lý hợp tình phản bác: “Vậy con vẫn là con trai ta, sao con lại không biết nhường ta?”
Từ Ngọc Tuyên khẽ nhếch miệng, không biết nói cái gì.
Ôn Diệp tiếp tục: “Nhưng nếu con thật sự muốn ngồi, cũng không phải là không thể.”
Từ Ngọc Tuyên lập tức lại gần trước mặt nàng, một bộ dáng: “Người nói ta nghe”.
Ôn Diệp hơi khom lưng, nhìn thẳng Từ Ngọc Tuyên nói: “Cái xích đu này ta làm ra tốn rất nhiều tiền, con cũng không trả giá, chỉ muốn ngồi không?”
Bạc?
Từ Ngọc Tuyên đối với bạc không có khái niệm gì, nhưng cậu bé vẫn biết đó là thứ tốt.
Không biết trong đầu tiểu hài nhi nghĩ tới cái gì, chỉ thấy cậu bé quay đầu chạy tới trước mặt Kỷ ma ma, nắm lấy bà ấy muốn đi ra ngoài, trong miệng còn hô: “Hồi! Hồi!”
Kỷ ma ma không biết tiểu công tử đột nhiên bị làm sao, bà ấy nhìn Nhị phu nhân một chút, thấy đối phương không có biểu thị gì, chỉ có thể phúc thân cáo lui, khom lưng ôm lấy Từ Ngọc Tuyên, dựa theo ý của cậu bé, trở về chính viện.
Tết Nguyên đán sắp đến rồi, năm trước nhiều sự tình, Lục thị không thường ở phủ, cần đi các nơi thôn trang ở kinh ngoại kiểm tra sổ sách, một năm mặc dù chỉ một lần, nhưng Quốc công phủ gia nghiệp lớn, sẽ không xong trong bảy tám ngày.
Từ Ngọc Tuyên ở phòng bên trái chính viện, lúc Kỷ ma ma ôm cậu bé trở về, Lục thị đã ra ngoài hơn một canh giờ, bất luận là Tiển ma ma hay là đại tỳ nữ Thanh Mai và Bạch Mai đều đi theo.