Từ Nguyệt Gia thấy vẻ mặt này của nàng thì hiểu nàng ở điền trang cũng không cảm thấy ủy khuất gì.
Ngược lại, nếu không phải hôm qua cô mẫu hồi kinh, có lẽ nàng sẽ vui vẻ đến quên trời đất mà ở thêm mấy ngày nữa.
Từ Nguyệt Gia nghĩ đến đây, trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt đó của Từ Ngọc Tuyên, trong lòng khựng lại.
Ngày cô mẫu hồi kinh thật vừa vặn.
“Còn có chuyện gì khác nữa không?” Từ Nguyệt Gia vừa dứt lời liền dừng mắt lại trên bức thư bị nàng đè dưới tay.
Ôn Diệp thu hồi tâm tư và nói: “Còn một chuyện nữa, mẫu thân ta viết thư nói Thánh thượng định chọn một vài thư đồng cho Trường Lạc công chúa, lang quân có biết chuyện này hay không?”
Từ Nguyệt Gia đã từng nghe qua: “Đúng là có chuyện này.”
Nếu Ôn gia đã viết thư lại đây, chắc là trong phủ có người phù hợp với điều kiện.
Ôn Diệp nhìn thẳng vào mắt Từ Nguyệt Gia rồi giải thích: “Có thể lang quân không biết, Ôn gia đến thế hệ này của ta chỉ còn một mình tiểu muội, thiên phú đọc sách của con bé là cao nhất trong lứa này, nhưng Hoàng gia phức tạp…”
Từ Nguyệt Gia: “Nàng muốn hỏi tính tình của Trường Lạc công chúa như thế nào?”
Ôn Diệp giãn mặt ra: “Lang quân đúng là rất hiểu ta.”
Ánh mắt của Từ Nguyệt Gia khẽ động, thoáng dời mắt đi rồi nói: “Nếu không muốn bị chọn thì cứ để lệnh muội phát huy như bình thường là được.”
Ôn Diệp bỗng thấy khó hiểu: “Tại sao không phải là giấu dốt?”
“Thái tử điện hạ thông tuệ hơn người, Trường Lạc công chúa thân là Trưởng tỷ cùng mẹ, ở cạnh nhau thời gian dài, khó tránh khỏi…” Từ Nguyệt Gia không nói hết, nhưng Ôn Diệp nghe đã hiểu.
Hoàng đế chọn thư đồng có lẽ là vì muốn dỗ cho công chúa vui vẻ, chọn ra hai người tư chất bình thường trong số các nữ nhi của các triều thần để cho công chúa có thể lấy lại cân bằng.
Nhưng Ôn Diệp rất tò mò: “Thông tuệ đến nhường nào?”
Nàng nhớ hình như năm nay Thái tử tám tuổi thì phải? Hay là chín tuổi nhỉ?
Từ Nguyệt Gia nói: “Tuy Thái tử tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể phân ưu với Thánh thượng rồi.”
Ôn Diệp khiếp sợ không thôi: “Là kiến thức của ta quá ít.”
Hài tử cổ đại đều vất vả như vậy sao?
Nhưng nàng thấy Từ Cảnh Dung cũng không thành thục mấy mà.
Ôn Diệp lại cúi đầu nhìn Từ Ngọc Tuyên đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình.
Đứa nhỏ này thì càng không cần phải nói rồi.
Từ Ngọc Tuyên tròn xoe mắt gọi: “Mau thân?”
Sau khi thông qua Từ Nguyệt Gia hiểu đại khái mọi chuyện, Ôn Diệp tính viết thư gửi về nhà trước. Vì thế nàng khẽ vỗ bả vai cậu nhóc và nói: “Chơi với phụ thân của con một lúc, mẫu thân có chút chuyện phải làm.”
Không ngờ Từ Ngọc Tuyên lại lắc đầu từ chối: “Không cần, con muốn ở với mẫu thân!”
Chơi với phụ thân không vui.
Ôn Diệp có trì độn hơn nữa cũng phát hiện khác thường giữa phụ tử hai người, nàng quan sát Từ Nguyệt Gia một chút.
Đối phương lù lù bất động.
Ôn Diệp vẫn chưa hết hoài nghi về hắn, nhưng trước mắt nàng có chuyện càng quan trọng hơn, bởi vậy nói: “Lang quân không có việc gì thì dạy Tuyên Nhi đọc mấy bài thơ đi.”
Nhi tử của ai thì người nấy giữ.
Từ Ngọc Tuyên nghe hiểu, vội vàng nói: “Không đọc – không đọc -“
Ôn Diệp: “…”
Hai ngày nay nàng không ở nhà, rốt cuộc Từ Nguyệt Gia đã làm gì Từ Ngọc Tuyên vậy….
Nàng lại lần nữa nhìn Từ Nguyệt Gia với ánh mắt hoài nghi.
Nhưng cuối cùng Ôn Diệp vẫn không hỏi gì cả, bởi vì nó không quan trọng.
Nàng cầm theo bức thư mà mình đã mở ra rồi đứng dậy, sau đó nói với Từ Ngọc Tuyên: “Không đọc thì không đọc, con tự mình ngồi chờ một lát, có chuyện gì thì tìm Kỷ ma ma, mẫu thân còn có việc phải làm.”
Nói xong lập tức đi đến thư phòng Tây gian mà không hề ngoảnh đầu lại, Từ Ngọc Tuyên người nhỏ sao có thể đuổi kịp nàng, cứ như vậy bị bỏ rơi ngoài cửa.
Cũng may lúc này Kỷ ma ma bưng điểm tâm bước vào phòng, sự chú ý của Từ Ngọc Tuyên mới bị hấp dẫn đi, lần nữa trở lại ngồi lên ghế.
Kỷ ma ma gắp một khối bánh hạnh nhân dỗ Từ Ngọc Tuyên ăn.
Từ Ngọc Tuyên nằm bò lên bàn, dùng hàm răng nhỏ như hạt gạo gặm bánh, có lẽ là vị bánh hạnh nhân không tồi, cậu nhóc ăn rất vui vẻ.
Từ Nguyệt Gia ngồi ở đối diện nhấp một ngụm trà, lặng lẽ quét mắt nhìn qua.