Ôn Diệp thuận thế ôm cậu nhóc vào lòng, coi như đang ôm một cái gối ôm.
Lại lật thêm trang nữa, Ôn Diệp hậu tri hậu giác liếc qua bìa ngoài cuốn thoại bản trong tay, vậy mà giống với quyển sách Từ Nguyệt Gia vẫn hay cầm.
Chẳng qua sách mà hắn đang cầm là sách đứng đắn, còn sách mà nàng đang xem, từ đầu chí cuối chẳng có chữ nào liên quan đến hai chữ đứng đắn.
Từ Nguyệt Gia hiển nhiên cũng phát hiện rồi.
Tâm mắt hai người bất ngờ giao nhau.
May mà Ôn Diệp đủ trấn định, mặt không đổi sắc tiếp tục nhìn.
Từ Nguyệt Gia nhìn cặp mẫu tử đang chen chúc nhau ngồi trên nhuyễn tháp, một khuôn mặt chưa bao giờ mất đi nụ cười cùng với một đôi mắt nhỏ từ đầu đến cuối đều ngơ ngơ ngác ngác.
Dường như đẹp hơn hầu hết những cảnh đẹp trên thế gian này, luôn khiến người ta muốn dừng lại để ngắm nhìn.
Tuy ánh mắt của nam nhân không mãnh liệt, nhưng cũng khiến người khác không thể xem nhẹ.
Sau khi lật them vài trang thoại bản, Ôn Diệp ngước mắt lên, lúc này Từ Nguyệt Gia đã ngồi sau thư án, giữa nhuyễn tháp và thư án không có bất cứ ngăn trở gì.
Ôn Diệp im lặng suy nghĩ, xem ra lần sau phải dặn Liễu Nha bố trí một bình phong ngay chỗ này.
Tuy Từ Ngọc Tuyên vẫn xem không hiểu thoại bản như cũ, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc thúc giục Ôn Diệp lật sang trang mới, cậu nhóc đã nhớ kỹ tần suất lật sách rồi, thấy Ôn Diệp đột nhiên bất động thì giục ngay: “Mẫu thân, lật – lật -“
Ôn Diệp thu hồi suy nghĩ, cúi mắt xuống, giây lát sau lại lật sang trang mới.
Từ Ngọc Tuyên lập tức cảm thấy mỹ mãn.
Tuy một nhà ba người ở chung với nhau không có nói nói cười cười, nhưng lại hài hòa ấm áp một cách khó tả.
Kỷ ma ma không vào trong mà đứng ngoài cửa thư phòng, lúc nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi cảm khái một phen.
Nhưng khi bà ấy rời đi chưa được bao lâu.
Ôn Diệp bỗng nhiên thấy khát, lúc ở trà lâu nàng ăn không ít món kho, món đó có chút mặn.
Trên thư án có một bình trà, nhưng Ôn Diệp không muốn nhúc nhích, vì thế gọi người nam nhân nào đó: “Lang quân?”
Từ Nguyệt Gia nghe tiếng ngước mắt lên, không biết trong tay đã cầm bút từ lúc nào.
Ôn Diệp thấy thế liền nghĩ, xem sách mà cũng không quên viết phê bình cảm tưởng, đúng là một khắc cũng không nhàn rỗi.
Không giống nàng, nhiều lắm là ở trong mộng “ôn tập” một lần rồi thôi.”Chuyện gì?”
Ôn Diệp khu khụ cái họng đã có chút khô, nói: “Lang quân, Tuyên Nhi khát rồi.”
Từ Ngọc Tuyên hơi nghiêng đầu, cảm thấy khó hiểu: “Mẫu thân?” Từ Nguyệt Gia nhìn Ôn Diệp với ánh mắt hiểu rõ, Ôn Diệp đáp lại hắn bằng một nụ cười mỉm.
Sau một lúc lâu, một tách trà được đưa đến trước mắt Ôn Diệp, nàng thuận thế nhận lấy, nói tiếng cảm ơn với người nam nhân: “Vất vả cho lang quân rồi.”
Từ Ngọc Tuyên không khát lắm, nhưng mẫu thân bảo cậu nhóc khát rồi, vì thế cậu nhóc chỉ đành ngơ ngác há miệng ra, chờ mẫu thân đút nước.
Ôn Diệp lại làm như không thấy, còn nói: “Mẫu thân giúp con thử nhiệt độ của nước.”
Sau khi uống hết một tách trà, nàng lại nói: “Nóng quá, Tuyên Nhi còn muốn uống không?”
Từ Ngọc Tuyên nghe hiểu, lắc đầu.
Từ Nguyệt Gia nhìn thấy tất cả, nói: “Lần sau không cần lấy Tuyên Nhi làm cớ nữa.”
Nhưng điểm chú ý của Ôn Diệp lại là: “Còn có thể có lần sau?”
Từ Nguyệt Gia đón lấy tách sứ rỗng được đưa qua: “…”
Ôn Diệp không tiếp tục sai sử Từ Nguyệt Gia nữa, ánh mắt vẫn còn dừng trên thoại bản, nhưng tâm tư đã sớm bay xa.
Từ vẻ mặt của Từ Nguyệt Gia có thể thấy hắn không bài xích hành động “sai sử” vừa nay của nàng.
Từ Ngọc Tuyên là nhi tử của hắn, sao có thể không di truyền phẩm chất tốt đẹp này được chứ, Ôn Diệp nhìn về phía cậu nhóc trong lòng, bỗng nhiên cảm khái: “Mau mau lớn lên nhé.”
Từ Ngọc Tuyên chẳng hiểu gì cả.
Thời gian nháy mắt trôi qua.
Đã đến giờ ăn tối rồi.
Ôn Diệp ước tính thời gian rồi khép thoại bản lại, tụt xuống khỏi nhuyễn tháp, sau lưng kèm thêm cái đuôi nhỏ, một trước một sau ra khỏi thư phòng, sau đó ngôi vào bàn ăn.
Chờ mẫu tử hai người ngồi vào chỗ hết rồi Từ Nguyệt Gia mới không nhanh không chậm bước ra khỏi thư phòng.
Món ăn lục tục được bưng lên, mấy món ăn vặt dặn Đào Chi mang về cũng được bày ra đĩa, đặt lẫn trong đống đồ ăn trên bàn.