Không nói gì khác, chỉ nói Lục thị tốt với nàng như vậy, lễ sinh nhật này không thể qua loa.
Chẳng qua Lục thị căn bản không thiếu những món đồ quý giá, mấy rương trân bảo trong kho riêng, ngày ngày nhìn chúng, phỏng chừng cũng đã chán rồi.
Hơn nữa trân phẩm quý giá nhất của nàng đều là do Lục thị tặng.
Cũng không thể mang tặng lại nữa.
Ôn Diệp nghĩ tới nghĩ lui, dự định làm một cái bánh sinh nhật, tuy việc này sẽ mất công mất thời gian nhưng chắc chắn sẽ không lãng phí tấm lòng nàng.
Một món quà tốt phải có khả năng chạm đến trái tim con người.
Hồng Hạnh còn chưa làm qua bánh ngọt, Ôn Diệp đem trình tự mình nhớ nói ra, để Hồng Hạnh thử từng chút một.
Phôi bánh làm dễ hơn, sau vài lần thất bại trước đó, Hồng Hạnh có thể được xử lý một cách khéo léo, phôi bánh thất bại không vứt đi, nguyên nhân thất bại phần lớn là do tỷ lệ nguyên liệu ở những lần trước không phải quá ngọt thì cũng không xốp.
Vẫn có thể ăn, Ôn Diệp nếm thử một tí, còn lại đưa cho Vân Chi cùng Đào Chi chia cho hạ nhân Tây viện.
Kem thì rắc rối hơn, ngày xưa chưa có máy trộn nên phải đánh bằng tay.
Trong nhiều ngày liên tiếp, nhiều hạ nhân ở tây viện không chỉ nhức cánh tay mà khi câm đồ vật cũng run rẩy kịch liệt.
Đào Chi cũng đã thử mấy lần, nhưng kết quả là ngày hôm sau khi bưng trà cho Ôn Diệp, nàng ấy suýt làm nước trà bắn tung tóe khắp người Ôn Diệp
Từ Nguyệt Gia rất nhanh đã phát hiện ra sự thay đổi này ở Tây viện.
Còn hai ngày nữa là đến sinh nhật của Lục thị, cuối cùng cũng làm được một chiếc bánh tươm tất, một mẫu hình tròn rất bình thường, chỉ bằng lòng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.
Lúc ăn tối Ôn Diệp gọi người đem bánh ngọt đặt ở cửa chính giữa, Từ Nguyệt Gia liếc mắt một cái, nói: “Mấy ngày nay nàng đều bận rộn làm cái này à?”
Ôn Diệp gật đầu: “Đúng vậy, lang quân có thể nếm thử-“
Nàng vẫn rất tự tin vào Hồng Hạnh và tay nghề của chính mình.
Ôn Diệp bảo Vân Chi cắt miếng cho Từ Nguyệt Gia, nói: “Ta định vào sinh nhật tẩu tẩu, tự mình làm một cái bánh ngọt tặng tau ấy làm quà sinh nhật, lang quân thấy thế nào?”
Từ Nguyệt Gia nhấc mắt lên, nhìn vê phía nàng: “Nàng thiếu tiên sao?”
Ôn Diệp thiếu chút nữa nhịn không được liếc mắt nhìn hắn: “Lang quân chẳng lẽ chưa từng nghe nói qua “Tâm ý đáng giá ngàn vàng sao?”
Từ Nguyệt Gia hiểu, nhưng sau bữa tối vẫn sai người đưa một rương bạc nguyên bảo cho nàng.
Ôn Diệp: “…”
Giờ phút này nàng thực sự muốn biết hình ảnh của mình trong lòng Từ Nguyệt Gia là như thế nào. *
Để giữ bí mật, ngoại trừ Từ Nguyệt Gia, chỉ có người của Tây viện biết Ôn Diệp đang làm loại điểm tâm kiểu mới, nhưng bọn họ cũng không biết điểm tâm kiểu mới này chuẩn bị là làm cho Quốc công phu nhân.
Ôn Diệp bảo bọn họ không được nói ra ngoài, đương nhiên cũng sẽ không nói cho bọn họ biết cụ thể dùng để làm qì.
Tất nhiên, một món quà sinh nhật chứa đầy tâm ý sẽ gây bất ngờ.
Mà đại bộ phận người Tây viện cũng đều quen với việc Nhị phu nhân làm việc khác thường, phần lớn cho rằng Nhị phu nhân nghiên cứu bánh ngọt kiểu mới là do chán muốn giết thời gian.
Chỉ có Từ Ngọc Tuyên cảm nhận được mình gần đây tựa hồ thiếu một người bạn để chơi, bởi vậy nhóc con có chút mất mát.
Kỷ ma ma mơ hồ đoán được nhưng bà ấy cũng không nhiều chuyện, chỉ coi như không biết cái gì, tiếp tục chuyên tâm chăm sóc tiểu công tử.
Hôm nay là sinh nhật Quốc công phu nhân, sáng sớm Nhị phu nhân đã đi Lâm Thủy các.
Từ Ngọc Tuyên cuối cùng cũng có thể tới tây viện, nhưng lại thất bại, lúc này trong lòng nhóc khó tránh khỏi có chút xúc động, nhóc bưng chiếc ghế nhỏ đi đến bức tường ngoài của chính điện, sau đó đặt chiếc ghế nhỏ xuống, ngồi lên nó.
Bóng lưng nhỏ bé thực sự khiến người ta trông thật đáng thương.
Kỷ ma ma nhìn không khỏi có chút đau lòng, nhưng bà ấy không có ý định bế cậu bé đi tìm người.
Hôm nay Quốc công phu nhân chỉ mời vài người bạn tốt và thân quyến, ngay cả tiểu thế tử, nhị công tử và Quốc công gia ban ngày cũng phải tránh.
Tiểu công tử lại càng không dễ đi tham gia náo nhiệt này.
Kỷ ma ma trấn an: “Không bằng lão nô đá cầu cho tiểu công tử xem được không?”