Mẹ Kế Ở Cổ Đại Làm Cá Mặn

Chương 178



Cho rằng Ôn Diệp thật sự không nhìn thấy mình, Từ Ngọc Tuyên nóng nảy, vội xoay người, vừa đuổi theo vừa nói: “Là Tuyên Nhi!”

Kỷ ma ma vừa mới chào đór: “…”

Mới gặp nhau được một lúc, thiếu gia lại bị nhị phu nhân dắt mũi nữa rồi.

Ôn Diệp đi rất chậm, sau khi Từ Ngọc Tuyên đuổi theo, nàng cũng dừng bước, tầm mắt buông xuống, ánh mắt kinh ngạc: “Ta mang bánh ngọt ngon cho Tuyên nhi, Tuyên nhi vì chuyện này mà tức giận sao?”

Từ Ngọc Tuyên há cái miệng nhỏ nhắn: “Ăn ngon không?

Bánh ngọt thành công hấp dẫn Từ Ngọc Tuyên.

Ôn Diệp đưa tay, Đào Chi đưa hộp thức ăn đựng bánh ngọt cho nàng, Ôn Diệp cầm hộp thức ăn, cúi người, mở ra trước mặt Từ Ngọc Tuyên.

Bánh ngọt thơm ngào xông thẳng vào mũi, Từ Ngọc Tuyên nháy mắt trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên hỏi: “Bánh ngọt?”

Ôn Diệp không nhanh không chậm khép nắp thức ăn lại, hỏi cậu bé: “Còn giận không?

Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên nhìn điểm tâm bị che lại.

Cậu bé vội vàng lắc đầu: “Không giận nữa.”

Xong rồi, Ôn Diệp bảo Kỷ ma ma cầm hộp thức ăn, đồng thời dặn dò: “Đừng để tiểu công tử ăn nhiều quá, một miếng là đủ rồi.”

Kỷ ma ma đáp: “Vâng.”

Từ Ngọc Tuyên thấy đồ ăn ngon đến tay Kỷ ma mạ, vội vàng tiến lại gần, ngọt ngào cười: “Ma ma-“

Kỷ ma ma: “…”

Không hiểu sao bà ấy cứ có cảm giác nụ cười này quen thuộc tới mức không thể giải thích được….

Tham Khảo Thêm:  Chương 270: Thôn Vàng Bạc (49): Nguyên Dục Tuyết không bao giờ xấu xí như vậy.

Kỷ ma ma mở hộp thức ăn ra, thấy một miếng bánh to bằng bàn tay trẻ con, nghĩ ngợi một hồi, bà ấy quyết định cắt một miếng bánh ra làm hai.

Còn một canh giờ nữa là đến giờ dùng bữa tối, vì vậy tốt hơn hết bây giờ chỉ nên ăn ít đồ ăn nhẹ để lấp đầy dạ dày.

Từ Ngọc Tuyên trơ mắt nhìn miếng bánh ngọt thuộc về mình đột nhiên nhỏ đi, nhóc con nhỏ giọng lên án: “Ma ma, thiếu rồi!”

Kỷ ma ma bảo Nhẫn Đông lấy phần đi còn lại, chỉ vào một góc bánh ngọt trên bàn nói: “Không ít đâu, lão nô xem rồi, tiểu công tử mau ăn đi.”

Bánh ngọt mềm mại, Kỷ ma ma chuẩn bị cho Từ Ngọc Tuyên một cái muỗng nhỏ, để cho cậu bé tự mình múc ăn.

Từ Ngọc Tuyên mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, tay cầm muỗng nhỏ buông lỏng, sau đó trượt xuống đất, xoay người chạy vào trong thư phòng.

Số lượng kịch càng ngày càng nhiều, Ôn Diệp lại thêm một giá sách, giờ phút này nàng đứng ở trước giá sách, bộ dáng nghiêm túc kia không biết còn tưởng rằng nàng đang chọn những tác phẩm lớn được truyền từ đời này sang đời khác.

Từ Ngọc Tuyên chạy một đoạn đi một đoạn, cuối cùng cũng đi tới trước mặt Ôn Diệp, giống như cáo trạng nói: Nương, ma ma cướp của con-“

Từ “bánh ngọt”, Ôn Diệp hôm nay chỉ nói vài lần, cho nên Từ Ngọc Tuyên còn chưa nhớ rõ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Ôn Diệp cẩn thận đọc tóm tắt câu chuyện ở trang đầu tiên của kịch, nhìn cậu bé một lúc rồi nói: “Con muốn nói ma ma cướp bánh ngọt của con á?”

Từ Ngọc Tuyên “ừ” gật đầu: “Nương, giúp một tay?”

Ôn Diệp cười một tiếng, lại đổi quyển khác, nàng đại khái đoán được hẳn là Kỷ ma ma cảm thấy một miếng bánh ngọt đối với Từ Ngọc Tuyên mà nói là quá nhiều, cho nên cắt đi một nửa hoặc hơn phân nửa, kết quả bị tiểu tử này phát hiện.

Ôn Diệp chưa từng nuôi con, đối với chuyện Từ Ngọc Tuyên một lần có thể ăn được bao nhiêu, nhất định là Kỷ ma ma người luôn chăm sóc cậu bé, chắc chắn là người hiểu rõ cậu bé nhất.

Từ Ngọc Tuyên chạy tới tìm nàng cáo trạng, chỉ có thể nói là tìm lầm người.

Cuối cùng cũng tìm được kịch ưng ý, Ôn Diệp cúi đầu nhìn Từ Ngọc Tuyên nói: “Con còn không ăn bánh ngọt nương mang cho, tại sao nương lại phải giúp con?”

Ánh mắt Từ Ngọc Tuyên ngây thơ, đầu có chút không xoay được, nhưng vẫn mềm giọng nói: “Tuyên nhi ăn-“

Ôn Diệp gãi gãi cằm cậu bé, sau đó nghiêm túc nói: “Cho nên mau trở về ăn đi, ăn xong nương nhất định thay con chủ trì công đạo.”

Giống như có chỗ nào đó không đúng, nhưng Từ Ngọc Tuyên bị đẩy ra khỏi thư phòng cũng không thể nghĩ rõ được.

Kỷ ma ma một mực chờ ở trong phòng, thấy Từ Ngọc Tuyên quả thật “bị đuổi ra” khỏi thư phòng, đáy mắt hiện lên ý cười, bà ấy tiến lên nghênh đón nói: “Tiểu công tử, còn muốn ăn bánh ngọt hay không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 220

Từ Ngọc Tuyên chần chừ nửa bước, cuối cùng vẫn khẳng định gật đầu: “Ăn!”

Ăn xong nương mới giúp nhóc.

Từ Ngọc Tuyên một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, câm lấy muỗng nhỏ chuyên dụng của mình, ăn từng miếng từng miếng.

Khi ăn những món chưa từng nếm qua, khiến cho người ta luôn có một cảm giác khác lạ.

Từ Ngọc Tuyên chỉ cảm thấy bông hoa nhỏ màu trắng trên đó như nước chảy vào miệng, chui vào trong bụng.

Một miếng bánh ngọt nhỏ, Từ Ngọc Tuyên ăn gần hai khắc đồng hồ, cậu bé ăn xong miếng cuối cùng, Kỷ ma ma đưa chén nước ấm qua, sau đó nói: “Tiểu công tử không phải cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho Quốc công phu nhân sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Ngọc Tuyên lộ ra vẻ bừng tỉnh “Muốn đi!”

Về chuyện ăn xong tìm nương đến hỗ trợ, Từ Ngọc Tuyên đã bất tri bất giác quên đến chín tâng mây.

Nhưng đứa nhỏ hai tuổi làm sao có thể nhớ rõ sinh nhật trưởng bối, còn sớm chuẩn bị quà sinh nhật?

Hết thảy đều là Kỷ ma ma dạy trước, Lục thị coi Từ Ngọc Tuyên là con ruột, là vãn bối được cẩn thận yêu thương, vào ngày sinh nhật trưởng bối ít nhiều phải thể hiện chút cảm kích. Cho dù là nói vài lời chúc phúc cũng đã là tốt rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.