Ôn Diệp hoài nghi ông ấy bị Lục thị thu mua trước, nàng nào có nhiều tật xấu như vậy.
Ngay cả trước kia nàng thích ngủ muộn cũng tính là một tật xấu.
Lục thị sau khi nghe đại phu thuật lại, mi tâm xinh đẹp càng nhíu chặt hơn, nàng ấy bảo Tiển ma ma dẫn đại phu đi ra ngoài trước, thuận tiện cầm phương thuốc đi bốc thuốc luôn.
Ôn Diệp nằm trở lại giường, nhìn đỉnh màn, nàng chợt cảm thấy nhân sinh thật vô vọng.
Lục thị cũng không có rời đi mà là tiếp tục ngồi vào bên giường, Đào Chi bưng chậu nước ấm tiến vào, nàng ấy tự mình quấn khăn lau mặt cho Ôn Diệp.
Vừa lau vừa nói: “Đồ ăn mỗi ngày của Tây viện cũng phải sửa đổi, đại phu nói mấy ngày kế tiếp, không được quá lạnh quá cay quá no.”
Ôn Diệp đã chết lặng, bảo nàng phải học theo Từ Nguyệt Gia?
Vậy cuộc sống này còn niềm vui gì nữa chứ.
Lục thị vốn rất tức giận, nhưng giờ phút này nhìn thấy bộ dáng điêm đạm đáng yêu của nàng thì không khỏi mềm giọng dỗ dành: “Nhịn mấy ngày, chờ trời mát mẻ là tốt rồi.”
Ôn Diệp dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Lục thị, làm sao chỉ có thể nhẫn nhịn mấy ngày được chứ, cách thu đông còn sớm lắm.
Lục thị lại nói: Hôm nay dùng cơm trưa, ta mang Cảnh Lâm và Tuyên nhi tới dùng cùng ngươi.”
Ôn Diệp ngước mắt, mắt lộ vẻ chờ mong: “Vậy bữa sáng?”
Lục thị: “Cháo trắng, ta bảo phòng bếp nhỏ làm cho ngươi thêm một món rau xào.”
Ôn Diệp: “…”
Rất tốt, ngay cả dưa chuột muối đậu muối củ cải muối toàn bộ cũng không thể ăn.
Không đợi nàng mặc niệm xong, Lục thị lại nói: “Ăn cháo xong, qua nửa canh giờ nhớ uống thuốc.”
Từ Ngọc Tuyên lạch bạch chạy tới, vịn mép giường, hai hàng lông mày nhỏ chen vào một chỗ nhỏ giọng nói: “Uống thuốc rất đắng.”
Ôn Diệp miễn cưỡng nói: “Vậy Tuyên nhi giúp mẫu thân uống?”
Từ Ngọc Tuyên lúc này lui vê phía sau nửa bước, động tác xoay người chạy đi không biết có bao nhiêu dứt khoát.
Ôn Diệp: “…”
Có Lục thị ở đây, Ôn Diệp rất ngoan, nửa điểm cũng không dám lỗ mãng, bữa sáng là cháo, bữa trưa vẫn là cháo.
Người khác ăn thịt còn nàng phải ăn cháo.
Thật vất vả tiễn Lục thị đi, Ôn Diệp vốn muốn ăn vụng một miếng, Đào Chi tay mắt lanh le bưng thịt đi bảo nha hoàn lui xuống.
Ôn Diệp giả bộ tức giận nói: “Đào Chi, tiền tiêu hàng tháng của ngươi là do ta phát.”
Thứ nàng tỳ nữ này thường ngày quan tâm nhất chính là bạc. Nhưng mà đáng tiếc bây giờ lại không dùng được chiêu này.
Đào Chi ngày thường mặc dù thích đi theo Ôn Diệp náo loạn, nhưng lần này Ôn Diệp sinh bệnh đau bụng làm cho nàng ấy bất ngờ, Đào Chi nghĩ lại cả buổi sáng, cảm thấy tiểu thư nhà mình sinh bệnh cũng có một phần trách nhiệm của mình ở bên trong.
Lúc này liền nói: “Tiểu thư muốn khấu trừ thì khấu trừ đi, dù thế nào thì thịt kho tàu này tiểu thư cũng không thể ăn, đại phu nói người phải thanh đạm mấy ngày mới đỡ bệnh được.”
Vân Chi thì càng không cần phải nói, trực tiếp bưng toàn bộ mấy món còn lại đi và chỉ để lại một món canh trứng gà rau xanh.
Cái quan trọng là canh vẫn còn nóng hổi.
Ôn Diệp: “…”
Một lúc lâu sau, Lục thị đến đây kiểm tra, thấy thần sắc Ôn Diệp mệt mỏi như trước, mang theo khuôn mặt không thỏa mãn thì nhất thời yên tâm, trước khi đi lại ân cần dặn dò đám tôi tớ Tây viện một hồi.
Uống liền tù tì hai bữa cháo, Ôn Diệp cả ngày đều iu xìu.
Hai cây quạt hướng về phía nàng, quạt đến gió lại, quạt tới quạt lui vẫn không quạt đi được buồn bực trong lòng.
Đến khi dùng bữa tối, Ôn Diệp nhìn bát cháo và chén thuốc trước mặt mình, nhất thời không biết uống cái nào trước, hình như hai cái này không khác nhau là mấy.
Từ Ngọc Tuyên ngồi ở bên cạnh nàng, quai hàm nhỏ căng phồng, nhét đầy thịt viên.
Một lát sau cậu bé liên hỏi: “Sao nương không ăn?”
Ôn Diệp nhẹ nhàng khuấy cháo trắng trong bát, trả lời cậu bé: “Nương không có khẩu vị.”
Từ Ngọc Tuyên lúc này buông muỗng nhỏ xuống đưa tay sờ trán Ôn Diệp, cũng không biết có phải là học từ Lục thị hay không, sờ xong vẻ mặt còn nghiêm túc hơn: “Nương sinh bệnh, uống thuốc mới có thể khỏi.”
Ôn Diệp thở dài thườn thượt, nàng ngước mắt nhìn: “Nhưng Tuyên nhi cũng không giúp nương uống mà.”
Từ Ngọc Tuyên liếc mắt nhìn bát thuốc đen sì kia một cách chán ghét, lắc đầu thật thà trả lời: “Thật đắng.”
Ôn Diệp tiếp tục đau lòng: “Tuyên nhi không thương nương nữa rồi.”
Từ Ngọc Tuyên ngây thơ nói: “Tuyên nhi có thương nương mà, nhưng mà bá nương nói, nói thuốc phải nương tự mình uống, bệnh mới có thể khỏi.”