Sau dăm ba câu với nhau, đại khái Ôn Diệp đã thăm dò được tính tình của hai nhất đẳng tỳ nữ này.
Liễu Nha tính tình ôn hòa, Liễu Tâm lại tâm cao khí ngạo chút, nhưng Ôn Diệp cũng không nhìn ra một chút bất kính nào từ trong vẻ mặt và cử chỉ của nàng ấy.
“Đại tẩu đã khen hai ngươi rất nhiều.” Ôn Diệp nói: “Nói Liễu Nha làm việc tỉ mỉ chu toàn, đã như vậy, ngươi hãy xem rồi sắp xếp công việc cho mấy thị tỳ đó của ta. Sau này Tây viện vẫn giao cho ngươi quản lý, mỗi cuối tháng báo cáo với ta một lần.”
Liễu Nha uốn gối đáp: “Vâng.”
Trong lòng lại nghĩ, vị nhị phu nhân này không đoạt quyền ư?
Nàng ấy đã chuẩn bị hết rồi.
“Tiền viện vẫn giao cho Liễu Tâm.” Ôn Diệp nhìn về phía nàng ấy, phân phó: “Ngày thường lang quân công vụ bận rộn, ngươi phải hầu hạ cho tốt, trà nước thức ăn phải thích đáng.”
“.. Vâng.”
Lúc này, ngay cả Liễu Tâm cũng thấy hoang mang, Liễu Nha quản lý hậu viện, trước kia Nhị gia rất ít ở lại hậu viện, vì vậy hai người không hay gặp nhau. Nhưng nàng ta lại khác, nàng ta vẫn luôn hầu hạ trong thư phòng ở tiền viện.
Liễu Tâm cứ tưởng rằng, chuyện đầu tiên sau khi tân phu nhân vào cửa chính là đuổi nàng khỏi tiền viện.
Không ngờ tân phu nhận lại để nàng ấy tiếp tục quản lý tiền viện.
Ôn Diệp lại nghĩ thế này, nàng chỉ mới lĩnh hội một chút thú vui phu thê lăn lộn, Từ Nguyệt Gia nhất định phải bảo dưỡng thân thể thật tốt mới được.
Dù sao còn phải dùng nhiêu năm cơ mà.
Lục thị nói Liễu Tâm biết săn sóc, vậy cứ để nàng ấy tiếp tục ở lại thư phòng tiền viện chăm sóc cho Từ Nguyệt Gia đi.
“Nếu đã gặp mặt rồi, các ngươi cứ bận việc của mình tiếp đi.” Ôn Diệp cười híp mắt nói: “Chỗ này của ta có Vân Chi với Đào Chi là đủ rồi.”
Liễu Nha và Liễu Tâm yên lặng trao đổi ánh mắt, đồng thanh mở miệng: “Vâng.”
Sau đó hai người cùng nhau rời khỏi nhà chính.
Chờ người đi rồi, Ôn Diệp trở lại trường tháp trong nội thất.
Vân Chi không khỏi lo lắng: “Phu nhân, người để Liễu Tâm tiếp tục ở lại tiền viện, lỡ như sau này lang quân…
Nàng ấy uyển chuyển nói: “Đến lúc đó, người phải làm thế nào?”
Ôn Diệp nhận lấy tách trà mà Đào Chi đưa qua, nhấp một ngụm nhỏ rồi nói: “Loại chuyện này sao ta có thể ngăn được?”
Vân Chi nghẹn lời, sau đó ngậm ngùi đáp: “Cũng phải.”
Dù là người không tham luyến nữ sắc như Ôn phụ thì hậu viện cũng có ba thiếp thất cơ mà. Về phần Từ lang quân, trước phu nhân của các nàng, người ta đã cưới một đời vợ rồi…
Đào Chi lập tức căm giận nói: “Làm nam tử cũng tốt quá.”
Ôn Diệp mỉm cười, ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Với chuyện sau này Liễu Tâm có bị nạp làm thiếp hay không, nàng chưa từng lo lắng.
Nếu sau này Từ Nguyệt Gia thật sự coi trọng Liễu Tâm, cho dù nàng có đẩy Liễu Tâm đến tận chân trời góc biển thì cũng chẳng ích lợi gì, không có Liễu Tâm thì cũng sẽ có một vị khác thôi.
Đối với loại chuyện này, ngay từ đầu không thể ôm bất kỳ ảo tưởng hay kỳ vọng nào.
Về phần sự vụ Tây viện, nếu đã có người tài cán như Liễu Nha rồi, tại sao nàng phải tự ôm phiền toái vào người chứ.
Mọi người cứ tuân theo quy tắc việc ai nấy làm, yên ổn vô sự, như vậy không phải rất tốt ư?
Sau khi hiểu rõ tỳ nữ ở Tây viện không có ai thích gây chuyện thị phi, Ôn Diệp lập tức sai Đào Chi ôm hai rương sách trong đống của hồi môn ra.
Hai rương gỗ một lớn một nhỏ.
Vân Chi và Đào Chi chia nhau mở khóa hai chiếc rương.