Mẹ Tôi Trở Thành Hoa Khôi Học Đường Siêu Ngầu

Chương 47



Editor: Chôm Chôm Beta: Thuỷ Tiên

Tạ Văn Thanh ngồi trên xe buýt nhộn nhịp nhốn nháo, lấy điện thoại liên lạc với Tần Tiếu.

Lần này Tần Tiếu nhanh chóng nghe máy, lười biếng hỏi: “Lên xe lửa rồi sao?”

“Không có, anh đến công ty vệ sinh chưa?”

“Không phải cậu đi rồi sao, anh còn đến làm gì?”

“Bây giờ anh… bây giờ anh lập tức đến quán net đối diện công ty, em sao chép video trên máy tính của ông chủ.”

Tần Tiếu đứng trước cửa công ty vệ sinh, đầu ngón tay lắc móc chìa khóa trên USB: “Ông đây muốn làm siêu anh hùng Spider-Man, tốc độ quan trọng, còn cần cậu nói à, anh lấy được video rồi.”

Tạ Văn Thanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: “Sao anh lấy được?”

“Đối diện công ty vệ sinh là quán net, anh đoán cậu chắc chắn sẽ đến quán này.” Tần Tiếu tức giận nói: “Chủ quán còn thu của anh năm mươi đồng.”

“Năm mươi? Anh ngốc à, em và anh ta đã thống nhất ba mươi, em đã thanh toán mười đồng, sao anh còn đưa những năm mươi!”

“Móe, cậu không nói sớm!” “Anh cũng không hỏi mà!”

“Được rồi.” Tần Tiếu xoa mũi: “Chỉ cần có thể an toàn lấy được video, chút tiền đó cũng không là gì.”

“Vậy anh gặp Lương Đại Kiều chưa?”

“Vẫn chưa, còn đang chờ.”

“Chờ anh ấy tan làm à.” Tạ Văn Thanh suy nghĩ nói: “Xem trạng thái ngày hôm qua của anh ấy, có lẽ hôm nay sẽ không làm việc, các anh có thể đến lều tìm anh ấy.”

“Không phải, chờ cậu.”

Cậu ngẩn người: “Chờ em… làm gì?”

“Chắc chắn ông chủ cậu cho cậu không ít chỗ tốt.” Tần Tiếu cười cười: “Nhưng lúc cậu bước lên xe lửa thì cậu sẽ không còn là cậu nữa, mà hoàn toàn biến thành một người khác, anh đoán cậu chắc chắn sẽ không đi.”

Tạ Văn Thanh ngại ngùng nói: “Anh cho rằng anh rất hiểu em sao? Em thật sự muốn lên xe lửa, cũng mua vé rồi.”

“Xe lửa đó đưa cậu về bên cạnh người mình yêu, anh nghĩ cậu sẽ không hoàn toàn thay đổi bản thân mà chạy về đó.”

“Spider-Man, anh biến thành nhà văn rồi sao?”

“Không có, ha ha.” Tần Tiếu thoải mái hỏi: “Cậu còn mấy trạm nữa, ông đây chờ một buổi sáng rồi.”

“Sắp rồi.” Tạ Văn Thanh lấy chi phiếu trong túi ra, đau lòng đặt ở trước mắt: “Tần Tiếu, em hỏi một vấn đề, nếu anh là em, anh sẽ chọn thế nào?”

“Đương nhiên lựa chọn quay lại.” “Vì sao?”

“Bởi vì anh là Spider-Man.”

Tạ Văn Thanh xuống xe, xé chi phiếu kia, trở lại lều tìm được Lương Đại Kiều.

Anh ấy thấy Tạ Văn Thanh lại quay về, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh trai Tiểu Tạ, không phải sáng hôm nay cậu lên xe lửa sao? Sao vậy, không bắt kịp xe lửa à?”

Tạ Văn Thanh hổ thẹn không dám nhìn anh ta, chỉ nói: “Quản lý không ở đây chứ?”

“Không, cậu cũng biết ông ta hiếm khi đến khu công nhân mà.”

“Anh đi theo em.”

Tạ Văn Thanh đưa Lương Đại Kiều rời khỏi khu ký túc xá, lén lút tránh các công nhân khác, kéo anh ấy đến quán cà phê đối diện khu trung tâm thương mại.

Lương Đại Kiều thấy cậu lén lút, có chút sợ hãi, lại thấy cậu muốn đưa mình đến quán cà phê xa hoa, lập tức dừng bước: “Anh trai Tiểu Tạ, rốt cuộc có chuyện gì thì cậu nói thẳng đi, cậu như vậy… Trong lòng tôi không yên tâm, có chút sợ hãi.”

Cuối cùng Tạ Văn Thanh và Lương Đại Kiều kể ra hết mọi chuyện, bao gồm cậu nhận chi phiếu năm mươi nghìn của quản lý, quyết định rời đi mà không hề tham dự vào chuyện này.

Khi nói chuyện, cậu hổ thẹn đến gò má đỏ bừng, không dám nhìn Lương Đại Kiều.

“Em biết làm như vậy rất không có tình người, nhất là… Anh… Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn chăm sóc cho em, lúc em lười biếng, anh cũng làm việc giúp em, còn… Nhét bánh bao cho em, em thật sự quá khốn nạn!”

Cậu còn chưa nói xong, Lương Đại Kiều nắm lấy ống tay áo của Tạ Văn Thanh, kích động hỏi: “Nói như vậy, thật sự có phóng viên tới sao? Vậy là Tiểu Mỹ được cứu rồi!”

“Ừm.” Tạ Văn Thanh dùng sức gật đầu: “Phóng viên đang chờ trong quán cà phê, anh có thể nói chuyện của Tiểu Mỹ với bọn họ.”

Lương Đại Kiều hưng phấn ôm lấy Tạ Văn Thanh: “Thật là tốt quá! Cậu là ân nhân cứu mạng của Tiểu Mỹ!”

“Anh… Anh không trách em sao? Em cũng chuẩn bị đi rồi…” “Haiz, có gì đâu, cậu giúp tôi là tình cảm, không giúp là nghĩa vụ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 115

Hai mắt Tạ Văn Thanh hơi đỏ lên, dùng sức nắm tay anh ấy: “Mau vào thôi, nói chuyện với phóng viên.”

“Ừm!”

Tần Tiếu đưa phóng viên đến phỏng vấn Lương Đại Kiều, tìm hiểu mấy năm nay anh ấy và vợ muốn cứu con gái mắc bệnh bệnh nan y mà bán căn nhà dưới quê, xa rời quê hương đến Quảng Thành.

Mỗi ngày vợ chăm sóc con gái trong bệnh viện, chồng ra ngoài làm công, công việc nặng nhọc, dơ bẩn, cực khổ nào cũng đã trải qua, chỉ vì muốn kiếm thêm tiền cứu con.

Nội dung này được viết lại từ lời của Lương Đại Kiều, không có gì có sức thuyết phục.

Nhưng kết hợp với đoạn video “chơi đu dây trên không trung” chấn động được Tạ Văn Thanh dùng điện thoại quay lại thì mới có thể rung động lòng người.

Sau đó Tạ Văn Thanh đi theo Tần Tiếu và phóng viên đến bệnh viện gặp được con gái của Lương Đại Kiều —— Lương Mỹ Mỹ.

Bởi vì cô bé ấy phải điều trị bệnh bằng hoá chất, tóc rụng hết nên đội mũ mèo con rất đáng yêu.

Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười, sau khi ba giới thiệu, rất ngoan ngoãn gọi từng người.

“Chú Tạ, cháu biết chú, ba nói chú là bạn tốt nhất của ba, còn nói cháu nhận chú làm ba nuôi nữa!”

Tạ Văn Thanh lấy búp bê công chúa tóc vàng trong ba lô ra đưa cho Tiểu Mỹ: “Chú mua cho em gái, hiện tại chú quyết định không cho con bé nữa, chú muốn tặng búp bê này cho con gái nuôi.”

“Cảm ơn chú, chú thật là tốt.” Lương Mỹ Mỹ ôm búp bê công chúa vào lòng, vui vẻ cọ cọ: “Cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho bạn ấy.”

“Cháu cũng phải chăm sóc tốt cho mình, cố gắng khỏe mạnh, chiến thắng bệnh tật.”

“Dạ!”

Tạ Văn Thanh nhìn cô bé yếu đuối như cây cỏ trước mặt, dường như thấy được Ân Ân.

Ân Ân cũng bằng tuổi cô bé ấy, nếu không bao lâu nữa cô bé phải rời xa thế giới này, trái tim của Tạ Văn Thanh… cũng muốn nát tan theo.

Năm mươi nghìn… Không, năm trăm nghìn, năm triệu cũng không đổi được Tiểu Muội sống lâu hơn một ngày trên thế giới này.

Cậu kiên định mình lựa chọn chính xác, không còn canh cánh trong lòng nữa, càng không thấy hối hận.

Mấy ngày đài truyền hình đưa tin, dẫn đến sự hưởng ứng mãnh liệt trong xã hội.

Nhất là đoạn video đu dây trên không trung, giống như hiệu ứng phim bom tấn Hollywood, làm cho mỗi người xem đều thót tim.

Câu chuyện phía sau đoạn video này càng làm cho người ta thổn thức —— Tình thương của cha như núi.

Vô số người quyên góp tiền từ cả nước gửi đến tài khoản được đài truyền hình công bố.

Đây là tài khoản của quỹ từ thiện, sau khi nhận đủ số tiền quyên góp thì sẽ dừng nhận.

Mà công ty vệ sinh không quan tâm đến sự an toàn của công nhân, chỉ muốn đuổi kịp tiến độ cũng chịu sự lên án mạnh mẽ của xã hội, lãnh đạo bị hỏi thăm, quản lý nói năng lỗ mãng cũng bị đuổi việc.

Sau khi đuổi việc quản lý, công ty lại thay đổi nhân sự, ngoại trừ những công nhân làm việc trong ngày bão lớn đó được nhận phí an ủi, còn tăng cường các biện pháp bảo vệ, cải thiện điều kiện ăn ở cho công nhân.

Đồng thời, công ty muốn xoa dịu sức ảnh hưởng không tốt từ xã hội, lại tuyển dụng Tạ Văn Thanh.

Chiều hôm đó, Ân Lưu Tô chạy xe máy qua hẻm Hồ Lô.

Lúc cô đi qua Y-SUI, chú xăm tay gọi cô: “Bà chủ, chị đến xem đi.”

“Sao thế, trong cửa tiệm có việc gì sao?”

“Không phải, trên tivi, chị xem trên tivi đi… Có phải giống với anh trai nhỏ nhà chị không?”

Ân Lưu Tô dựng xe máy qua bên cạnh, lưu loát đi vào cửa tiệm.

Trên tivi đang chiếu tin tức thông báo cơn bão lớn ở Quảng Thành.

Tin tức cũng đưa tin về một người ba, vì muốn kiếm tiền cho con gái chữa bệnh đã phải làm công việc nguy hiểm trong cơn bão, tình huống ngàn cân treo sợi tóc.

Sau đó phóng viên đi theo người ba này đến bệnh viện quay phim cô bé tám tuổi mắc bệnh nan y, hơn nữa cũng phỏng vấn ba mẹ của cô bé.

Sau đó Lương Đại Kiều chỉ vào một bóng dáng rất giống Tạ Văn Thanh trên ban công, nói: “Tôi muốn thật lòng cảm tạ đồng nghiệp của mình, anh trai Tiểu Tạ, cũng nhờ cậu ấy giúp đỡ, tôi còn muốn con gái nhận cậu ấy làm ba nuôi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 230: Giao dịch

Camera chuyển về phía Tạ Văn Thanh, Tạ Văn Thanh lập tức nhảy dựng lên né tránh, cậu đội mũ trên áo che mặt: “Đừng, đừng, không phải nói không quay tôi sao! Đừng quay tôi!”

“Sao mấy người làm truyền thông lại không giữ chữ tín vậy, đã nói không quay tôi rồi mà!”

Cậu nói xong thì trốn ra khỏi phạm vi ống kính.

Từ bóng dáng động tác dáng người và giọng nói kia, Ân Lưu Tô có thể kết luận tên nhóc kia là Tạ Văn Thanh.

Chú xăm tay giải thích: “Hai ngày nay đài truyền hình thường xuyên đưa tin này, nghe nói công ty vệ sinh cửa sổ kính ngoài trời trên cao muốn đuổi kịp tiến độ, vi phạm luật lao động, kết quả là bão mạnh đến, rất nhiều công nhân bị gió thổi “chơi đu dây” trên không trung, khỏi phải nói kinh khủng thế nào.”

Khi chú ấy nói chuyện, tivi phát lại đoạn video được Tạ Văn Thanh quay lại.

Hình ảnh gió thổi mạnh khiến người đàn ông lật tới lật lui, tiếng kêu thảm thiết, gào rống và tiếng gió đan xen làm người ta phải thót tim.

“Đoạn video này được một công nhân quay lại, quá trâu bò, treo lơ lửng giữa không trung còn có thể lấy điện thoại ra quay phim.”

Ân Lưu Tô đi ra khỏi Y-SUI, gân xanh trên trán nổi lên, đầu óc trống rỗng.

Cô không biết Tạ Văn Thanh làm gì ở Quảng Thành, nhưng lúc cô và cậu trò chuyện qua điện thoại mấy câu cũng có thể biết được tên nhóc này kiếm được công việc lương cao.

Ân Lưu Tô xem xong tin tức cũng hiểu ra Tạ Văn Thanh làm công việc gì ở Quảng Thành.

Hình ảnh chấn động khủng khiếp trong video làm cho máu của cô chảy ngược.

Cô không thể tưởng tượng được hơn nửa năm… Mỗi ngày Tạ Văn Thanh phải làm việc trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, càng không dám tưởng tượng cậu sẽ gặp phải nguy hiểm gì trong cơn bão.

Ân Lưu Tô bước ra ngoài hẻm, lúc cô đi qua quán bánh crepe của Hứa Xuân Hoa thì nói với cô ấy: “Xuân Hoa, buổi tối cô giúp tôi đi đón Ân Ân nhé.”

Hứa Xuân Hoa thấy vẻ mặt nôn nóng của cô thì hỏi: “Chị đi đâu?” “Quảng Thành, tôi muốn đưa Tạ Văn Thanh trở về.”

Hứa Xuân Hoa nghe cô nói như vậy, lập tức lộ vẻ vui mừng: “À! Được, được, được, chị cứ đi đi, Ân Ân giao cho tôi chăm sóc, không cần vội vàng trở về.”

“…”

Ân Lưu Tô biết Hứa Xuân Hoa đã sớm “ngấp nghé” Tiểu Muội nhà cô.

Cô ấy bằng lòng chăm sóc cho Ân Ân, Ân Lưu Tô rất yên tâm: “Vậy mấy ngày nay Ân Ân phiền phiền cô rồi.”

“Không phiền, không phiền!” Hứa Xuân Hoa luống cuống tắt bếp: “Tôi sẽ dọn quán, lập tức đi đón Ân Ân!”

Ân Lưu Tô gọi taxi ở đầu hẻm, đến trạm xe lửa Nam Thị.

Tạ Văn Thanh và đám công nhân ngồi trên cầu thang sân thượng ăn cơm hộp. Đám công nhân liên tiếp khen ngợi Tạ Văn Thanh ——

“Lần này phải cảm ơn anh trai Tiểu Tạ.”

“Tiền lương cũng tăng, ha ha ha, mỗi ngày luân phiên ca sáng và ca chiều, công việc cũng nhẹ nhàng [*].

Tạ Văn Thanh cũng cười theo, lắc lắc điện thoại treo trên cổ mình: “Tôi không tài giỏi như vậy, nhưng điện thoại đúng là lợi hại, hàng xịn.”

“Phải, phải, phải, tất cả đều nhờ vào điện thoại tốt của cậu.”

“Nào, cùng nhau chụp ảnh thôi.”

Tạ Văn Thanh mở chức năng chụp ảnh, xoay điện thoại, dùng camera sau hướng về phía mình và mấy công nhân, chụp được ảnh chụp chung của mọi người đang ăn cơm.

Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên.

Màn hình hiển thị —— Ân Lưu Tô.

Tạ Văn Thanh lập tức đưa tay lên môi, ra hiệu mọi người im tiếng.

Đám nhân viên cũng rất phối hợp với cậu, không nói chuyện nữa.

Tạ Văn Thanh nghe điện thoại: “Chị, sao chị lại gọi điện thoại vào lúc này?”

“Tôi muốn hỏi xem cậu đang làm cái gì?”

“Tôi ở…” Tạ Văn Thanh ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên đầu: “Tôi ngồi trong văn phòng có điều hòa.”

“Văn phòng?”

“Ừm, lúc trước tôi đã nói với chị, tôi tìm được công việc đánh máy.”

“Cậu còn đánh máy sao?”

“Ai mà không trò chuyện trên mạng, tôi còn có ID nữa, chị có muốn thêm tôi không, số của tôi là 2342…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: 29: Không Ngờ

Ân Lưu Tô cắt ngang: “Văn phòng có thoải mái không?”

“Thoải mái, điều hòa mát mẻ, còn có thư ký nhỏ bưng trà rót nước, xoa vai đấm chân cho tôi nữa.”

Tạ Văn Thanh còn chưa nói xong, điện thoại bị người khác cướp đi.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Ân Lưu Tô đứng ở trước mặt cậu.

Người phụ nữ mặc áo sơ mi lụa màu vàng đơn giản, quần tây rộng thùng thình.

Kiểu tóc của cô cũng là kiểu tóc ngắn bồng bềnh nổi tiếng thời đại này, trong dịu dàng lại mang vẻ gợi cảm.

Mấy tháng không gặp, khí chất của Ân Lưu Tô có sự thay đổi lớn, rất có hương vị của cô gái hiện đại.

Tạ Văn Thanh nhìn chằm chằm cô, nhìn đến ngây người.

Cậu chưa từng thấy người phụ nữ nào càng sống càng trẻ ra… Nhưng cậu quen biết Ân Lưu Tô mới một, hai năm, cô giống như ve sầu thoát xác, phá kén thành bướm.

Quả thật là trở nên trẻ hơn!

“Nhân viên đánh máy, đây là văn phòng của cậu à?”

Tạ Văn Thanh phản ứng lại, xoay người muốn chạy, Ân Lưu Tô nhanh nhẹn nắm cổ áo của cậu, dùng chân đá đầu gối của cậu.

Đám công nhân bưng cơm hộp, trơ mắt nhìn Tạ Văn Thanh quỳ gối trước mặt người phụ nữ, cả đám choáng váng, quên nuốt cơm trong miệng.

“Tạ Văn Thanh, cậu lừa tôi?”

Tạ Văn Thanh tự biết đuối lý, thành thật quỳ xuống, thẳng lưng lên, dứt khoát xin lỗi: “Tôi xin lỗi, cũng không dám nữa.”

Ân Lưu Tô khoanh tay, ngực phập phồng, cũng bị cậu chọc giận không nhẹ, nhưng cô nghĩ đến sau lưng còn có nhiều công nhân như vậy, cũng phải giữ thể diện cho cậu, tức giận nói: “Cậu đứng lên cho tôi.”

“Chị phải tha thứ tôi trước.”

“Tôi không tha thứ cho cậu thì cậu vẫn quỳ sao?”

“Ừm.”

“Cậu đứng lên cho tôi.”

Ân Lưu Tô giảm bớt cơn giận, kéo cậu lên, thấy trên trán cậu đầy mồ hôi, vì thế đưa tay lau cho cậu.

Đám công nhân cười ồn ào: “Tạ Văn Thanh, mẹ cậu đến à?”

“Mấy người mù à.” Tạ Văn Thanh quay đầu lại, nói: “Tôi có mẹ trẻ tuổi xinh đẹp như vậy sao, đây là người… Chị của tôi!”

Đám công nhân nhìn Tạ Văn Thanh đỏ mặt, càng thêm hăng hái: “Rốt cuộc là bạn gái hay là chị gái?”

“Ăn cơm của mấy người đi!”

Ân Lưu Tô không để ý tới bọn họ, lập tức đi tới khu làm việc, nhìn máy móc thiết bị giữ dây thừng, lại đi đến ban công nhìn xuống dưới.

Người đi đường dưới lầu giống như con kiến, dòng xe cộ cũng như đường cong, làm cho cô sợ mất hồn.

“Chỗ này cao bao nhiêu?”

“Nghe nói có hơn tám mươi tầng.”

“Dây thừng này quấn quanh người cậu?” “Ừm.”

“Nhìn có vẻ rất mảnh.”

“Đây là chất liệu đặc biệt, dao cắt cũng không được.” Tạ Văn Thanh thấy cô hứng thú, vì thế hào hứng giải thích: “Chị đừng nói gì, đeo dây này lên giống như Spider-Man. Buổi chiều chị đừng đi, xuống lầu đứng xem, tôi sẽ biểu diễn vượt nóc băng tường, chơi rất vui.”

Ân Lưu Tô cũng không cảm thấy hứng thú với “vượt nóc băng tường”, chỉ lạnh lùng nói: “Cậu đi theo tôi.”

Cô nói xong thì đi về phía hành lang.

Tạ Văn Thanh chỉ có thể xấu hổ đi theo sau, đi tới chỗ rẽ không người.

Ân Lưu Tô đưa tay, cậu theo bản năng giơ tay đỡ lấy, lại thấy cô trợn mắt, nắm lấy cằm của cậu xoay qua xoay lại: “Phơi nắng đến đen cả rồi.”

“Mấy ngày nay Quảng Thành nắng to, khó tránh khỏi.”

“Không bảo vệ tốt khuôn mặt của mình, sao có thể làm minh tinh?”

Tạ Văn Thanh cười khẽ một chút, ánh mắt liếc nhìn bức tường, không dám nhìn thẳng vào cô: “Chị cảm thấy tôi có thể làm minh tinh sao?”

Ngay cả cậu cũng không dám tin.

“Cậu còn mời tôi đi xem buổi biểu diễn của cậu, tôi vẫn chờ.”

Ân Lưu Tô lấy kem chống nắng trong túi ra, lấy kem ra tay, sau đó bôi lên khuôn mặt tuấn tú của cậu: “Đừng làm cho tôi thất vọng.”

Nhưng lúc cô rút tay lại, chàng trai theo bản năng nắm lấy cổ tay của cô, dùng sức kéo.

Ân Lưu Tô không kịp đề phòng, ngã vào lồng ngực nóng bỏng rắn chắc của cậu.

Tạ Văn Thanh dùng sức ôm cô, rất chặt, chặt đến mức cơ bắp cũng đang run rẩy ——

“Mỗi tối tôi đều nhớ chị…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.