Mĩ Nhân Mềm Mại

Chương 36: Trị hay không



Editor: Hạ Hạ.

Beta: Trà Sữa Thêm Cheese.

Bộ phim truyền hình “Mười Hai Năm Phong Trần” dài ba mươi hai tập sẽ sớm kết thúc vào cuối tháng Mười Một, trên mạng đã bắt đầu có nhiều tin tức tiết lộ kết cục.

Ai ai cũng mong đợi nữ chính Vạn Bạch Bạch sẽ phản công lật kèo, hy vọng nữ phụ xấu xa sẽ phải chịu quả báo, nhưng nhiều nhất vẫn là âm thanh…

Tiểu Cửu Lý đừng chết mà.

Lúc đó, fan của Tô Lăng trên weibo đã lên đến hơn 5 triệu người, cái tốc độ tăng fan này khiến Vạn Bạch Bạch cũng cảm thấy bất ngờ. Có hôm Tô Lăng lên mạng cũng bị con số này dọa hú hồn.

Do Tần Kiêu không đè những chủ đề về Tô Lăng xuống nữa nên chỉ sau một đêm, mấy fan cũ của cô đã nhận ra mình có thêm cả đống tình địch.

“Đậu mé! Còn tưởng rằng chỉ có tôi tinh mắt pick nữ thần, sao bây giờ lại có nhiều đồng râm như vậy!”

Hai chữ “Cửu Lý” đứng đầu hotsearch, tin tức trên mạng bị đè xuống, sau này không được đào lên lại nên cũng chẳng ai biết, bây giờ không bị áp xuống thì quả thật khiến người ta bị dọa giật mình.

Cuối cùng Tô Lăng cũng cảm nhận được thế nào là sự khác biệt của người nổi tiếng, bây giờ cô tới lớp, phòng học chật ních người… Khoa nào cũng có!

Mấy bạn học chung trường này điên cuồng chụp ảnh, gân xanh trên trán thầy giáo đang giảng bài không ngừng nhảy lên: “Sau này nếu không học lớp tôi thì không được vào.”

Quy tắc này vừa đưa ra thì tình hình đã được kiềm chế rất nhiều.

Tô Lăng còn phát hiện mấy phóng viên đến trường chụp hình, bây giờ cô ra ngoài cũng phải đổi quần áo và đeo khẩu trang.

Sự nổi tiếng của cô đạt đến đỉnh điểm khi Cửu Lý chết theo như kịch bản.

Trong phim, tuyết rơi trắng muốt, Tô Lăng cõng nữ chính Doãn Toàn rất lâu, vừa đưa Doãn Toàn ra khỏi vùng núi tuyết xong thì mãi mãi chết ở nơi đó.

Tập phim đó đã lấy được vô số nước mắt, không có bi kịch của bất kỳ ai mà xé nát lòng người hơn như vậy nữa.

Nhất là lúc Cửu Lý chết, bông tuyết rơi trên má nàng, nàng cũng không còn cử động.

Cuối cùng, nàng nhớ tới hình ảnh luyện kiếm với các sư huynh sư tỷ thời niên thiếu.

Khi ấy, ánh ban mai trải dài núi Cẩu Dương, sương sớm trong vắt, nàng còn nhỏ, cõng cây kiếm vừa to vừa nặng đằng sau, trăm hoa của khe núi đều nở rộ, đàn bướm đủ màu sắc đang bay lượn.

Mọi người đều yêu thương gọi nàng một tiếng “tiểu sư muội”.

Nhưng con ngươi cô lại bận rộn không rãnh: “Sư tỷ, tiếp chiêu.”

Thiếu nữ Doãn Toàn quay đầu lại, vị sư huynh bên cạnh cũng mỉm cười: “Tiểu sư muội của chúng ta đánh rất đẹp, sau này bọn huynh tính sao đây, nhưng như vậy cũng tốt, sau này muội sẽ bình an đến già, không ai bắt nạt muội được hết.”

Vậy mà tám năm sau, giữa tuyết phủ khắp núi.

Nàng nhắm mắt, mặt trời chói chang, cả đất trời đều một mảng trắng xóa.

Khi Cửu Lý chết, năm đó nàng chỉ mới mười tám tuổi.

Nàng đã đưa nữ chính ra ngoài, mà chính nàng ở lại nơi đó mãi mãi.

Khán giả khóc cạn nước mắt trước màn hình.

“Ahuhu thiên thần nhỏ của tôi, nữ thần của tôi ơi.”

“Đạo diễn, ông ra đây, tôi đảm bảo sẽ không đánh chết ông.”

“Cái này quá ngược rồi, Cửu Lý huhu….”

Nếu fan không thể theo dõi Tiểu Cửu trong phim được nữa thì người xem cũng chỉ có trở thành fan của diễn viên đóng Cửu Lý là Tô Lăng mà thôi. Lâm Thanh đích thân lái xe bảo mẫu đến trường đón Tô Lăng, trong mắt tràn đầy vui mừng, công ty của bọn họ thật sự nhặt được bảo bối rồi, ký hợp đồng hạng A với một bảo bối hạng S.

Khí chất của người như Tô Lăng, nâng đỡ cô vô cùng tốt.

Hơn nữa, bản thân Tô Lăng cũng không có vết nhơ nào, cô bé này trừ tính tình quá nhút nhát và dịu dàng ít nói, không giỏi xử lý mấy quan hệ cá nhân ra thì cô giữ mình trong sạch, cố gắng học tập, đơn giản là một lá cờ đỏ*.

*dùng để chỉ những đứa trẻ có hoàn cảnh gia đình tốt.

Lâm Thanh mang người tới giúp Tô Lăng chuyển đồ.

Lâm Thanh nói: “Bây giờ tạm thời em không thể đến trường nữa, lát nữa tụi chị sẽ đi làm thủ tục bên trường cho em. Hai ngày sau, bên đạo diễn Đổng sẽ bấm máy. Chị sẽ dẫn em tới đoàn phim để làm quen với hoàn cảnh trước nhé.”

Vân Bố ở bên cạnh trông mong nhìn cô, vô cùng không nỡ: “Lăng Lăng… Cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt đó nha.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 379

Quá buồn, bạn thân mình đã nổi tiếng thì không thuộc về riêng cô nàng nữa.

Tô Lăng nhìn Vân Bố buồn bã như vậy, cũng rất không nỡ, hai cô gái nhỏ nhìn Lâm Thanh.

Lâm Thanh buồn cười: “Cũng không phải là sinh ly tử biệt. Em ở trường vừa bất tiện lại không an toàn. Ít nhất thì sự an toàn của khu nhà bên kia cũng được đảm bảo, cánh săn ảnh không thể vào trong.”

Vân Bố thở dài, khuyên nhủ: “Cũng đúng, cậu đến đó đi Lăng Lăng.”

Mấy ngày nay, đồ của Tô Lăng đều bị mất, coi như là rơi một sợi tóc cũng có người nhặt, nếu tiếp tục như vậy thì có lẽ bàn học cũng không còn. Có fan lý trí cũng sẽ có fan cuồng. Nghe theo sự sắp xếp của công ty sẽ an toàn hơn.

Tô Lăng chỉ có thể chuyển đến căn hộ do công ty đưa cho cô.

Lâm Thanh còn dẫn dắt một vài nghệ sĩ nữa, Tô Lăng chỉ là một trong số đó, dù chỉ mới làm việc với Tô Lăng không lâu nhưng sự lễ phép và hiểu chuyện của cô khiến Lâm Thanh rất có thiện cảm.

Vốn dĩ Tô Lăng mới đến công ty của bọn họ, chưa được cấp trợ lý, Lâm Thanh nói: “Tình huống của em khá đặc biệt. Hẳn là mấy ngày nữa sẽ phân trợ lý cho em thôi. Trước khi chị đưa trợ lý tới thì em nghỉ ngơi cho khỏe, ngày mai chúng ta sẽ đến đoàn làm phim.”

“Ừm, cảm ơn chị Thanh.”

Sau khi Lâm Thanh đi về, Tô Lăng tự mình dọn dẹp căn hộ.

Thực ra loại cảm giác này khá mới mẻ đối với cô, có người đại diện, trợ lý…

Kiếp trước cô không có những thứ này, đáng tiếc lúc đó cô quá ngu, ban đầu cũng không nhận ra Tần Kiêu chẳng muốn cô vào làng giải trí.

Mà trên người bị gắn mác của Tần Kiêu, quả thật còn có tác dụng hơn người đại diện át chủ bài của công ty.

Tô Lăng thở dài, may mà mọi chuyện đã qua.

Phim điện ảnh của Đồng Húc sẽ bấm máy vào ngày 8 tháng 11. Tới ngày 6 thì Lâm Thanh đưa Tô Lăng lên máy bay đến thành phố M.

Từ thành phố B đến thành phố M phải bay qua hơn nửa cái đất nước này, xa cực kì. Thành phố M gần biển, trong thành phố còn có một cánh đồng hoang vu.

Đồng Húc đang cho người xây dựng mật thất trên cánh đồng đó, dựa vào phế tích ban đầu mà làm.

Nhìn chung, loại phim này là loại phim có kinh phí thấp nhưng Đổng Húc đã tốt còn muốn tốt hơn, vì để dựng lại cảnh mật thất trong kịch bản mà anh ta đã tự mình bỏ vốn xây dựng mật thất, mấy tháng trước cho người thi công, cuối tháng Mười đã sửa chữa mật thất xong.

Khi Tô Lăng và những người khác đến, Đổng Húc đang cau mày chỉ đạo sửa chữa những chỗ chưa hoàn hảo.

Các diễn viên cũng rất tò mò về địa điểm này, chưa tới ngày quay mà hầu hết bọn họ đã tập trung đầy đủ. Dù sao đây là nơi bọn họ sẽ quay phim suốt một tháng trong tương lai.

Khi Tô Lăng đi qua, nhìn thấy người quen thì ngẩn người.

Người kia quay đầu lại thì cũng nhìn thấy cô, môi cô ta cong lên thành một độ cong lạnh như băng.

Trịnh Tiểu Nhã mặc một chiếc áo khoác màu kem, giống như muốn catwalk trên sàn chữ T vậy.

Sắp tới cuối thu, thành phố M đã bắt đầu se lạnh. Nhưng tia tử ngoại ở nơi này khá mạnh nên sau lưng Trịnh Tiểu Nhã vẫn có người cầm ô.

Lâm Thanh nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhã cũng không khỏi lẩm bẩm: “Tại sao cô ta lại ở đây?”

Rõ ràng phim điện ảnh mới của Đồng Húc không có tên của Trịnh Tiểu Nhã.

Từ xa, Phùng Lệ Phi đã nhìn thấy Tô Lăng, dù gì cũng là người quen qua một cảnh diễn, anh ta đã quên cái chuyện lúng túng kia từ lâu, ai cũng thích cái đẹp, vốn dĩ bề ngoài của Tô Lăng rất xinh đẹp, cái loại sắc đẹp tuyệt trần đó khiến một người đàn ông như anh ta có nhìn cô thêm mấy lần cũng dễ hiểu.

Phùng Lệ Phi nghe được lời của Lâm Thanh, anh ta nhỏ giọng nói tiếp: “Nữ diễn viên đóng vai thư ký bị bệnh.Tôi nghe nói là bị ung thư gan, tạm thời đổi thành Trịnh Tiểu Nhã.”

Lâm Thanh cười nói khách sáo với anh ta mấy câu, sau đó lại nói nhỏ với Tô Lăng: “Khi quay phim em chú ý một chút, cô ta là công chúa nhỏ mắc bệnh ngôi sao. Chỗ dựa lớn, mà tính tình cũng thối không chịu nổi. Đụng tới cô ta là phiền kinh khủng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1004: Người và thú (1)

“…” Tô Lăng hơi hé miệng, cô biết rõ nặng nhẹ thế nào, biết rõ người đại diện và mình sẽ buột chặt vào nhau, cô do dự một chút rồi nói cho Lâm Thanh về mâu thuẫn của cô với Trịnh Tiểu Nhã.

Lâm Thanh nhíu mày an ủi cô: “Không sao, trước mắt cứ tránh cô ta đi. Hễ có việc thì nhịn một xíu, không xảy ra xung đột lớn là được. Đổng Húc khá công bằng, anh ta sẽ không để Trịnh Hiểu Nhã gây chuyện đâu.”

Tô Lăng ngoan ngoãn gật đầu.

Lâm Thanh đưa Tô Lăng đến chào hỏi Đổng Húc.

Lúc này Đổng Húc không đeo kính, đôi mắt lộ ra ngoài, khí chất diu dàng. Khi anh ta nhìn thấy Tô Lăng thì sững sờ, Tô Lăng nghe theo lời chỉ dạy của Lâm Thanh mà chìa tay ra, cô nở nụ cười nhẹ: “Đạo diễn Đổng.”

Đổng Húc đưa tay ra, nắm lấy tay cô.

Tay của cô gái nhỏ nhắn, mềm mại không xương, anh ta cảm giác như đang cầm một chùm bông gòn vậy, không dám mảy may dùng sức.

Anh ta chỉ chạm vào đầu ngón tay của cô, rất lịch sự, vừa chạm vào thì lập tức buông ra.

Trịnh Tiểu Nhã ở bên cạnh nhìn thấy, ánh mắt chế nhạo.

Sau khi Tô Lăng và Lâm Thanh đi, cô ta mới đi tới rồi thấp giọng hỏi: “Anh họ, anh thích cô ấy sao?”

Đổng Húc quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng: “Đừng nói nhảm.”

“Anh họ, anh cũng không còn trẻ nữa, đúng là nên tìm bạn gái. Bề ngoài của cô ấy rất đẹp đúng không? Em nghĩ cô ấy khá tốt.”

Đổng Húc mím môi, nhìn Trịnh Tiểu Nhã không nói lời nào.

Trịnh Tiểu Nhã bật cười: “Được rồi được rồi, em không đùa nữa, em không thích cô ta đó rồi sao?” Sau cô ta lập tức xác nhận lại: “Anh đã nói là không thích cô ta nhé, anh họ, đừng có tự vả mặt mình đấy.”

Đổng Húc cúi đầu, hàng mi run run, lại nhìn lên bản vẽ thiết kế.

Trịnh Tiểu Nhã thầm cười nhạt.

Haizz, đàn ông.

Cho dù là người anh họ đỉnh nhất của cô ta cũng không thể nói là không háo sắc. Trịnh Tiểu Nhã thừa nhận là Tô Lăng rất đẹp, cô ta vốn cho rằng dáng vẻ của bản thân là đi ngàn dặm cũng khó tìm. Nhưng người phụ nữ đó chẳng khác gì yêu nghiệt, vừa ngây thơ vừa quyến rũ, trưng gương mặt mộc ra đã có thể đè chết cô ta.

Trịnh Tiểu Nhã biết gần đây Tô Lăng nổi tiếng rất nhanh.

Khi Trịnh Tiểu Nhã ra mắt chỉ mới mười ba tuổi, cũng coi như một ngôi sao nhí, sau này chuyển hình tượng thành công, lấy được giải ảnh hậu mới đạt được địa vị của ngày hôm nay.

Nhưng gia đình cô ta có tiền có thế, tổng giám đốc Tinh Thần là dì của cô ta, Tô Lăng ư? Người phụ nữ đó thì có gì chứ? Lớn lên cũng chỉ có mỗi ngoại hình đẹp, nếu không ai bảo vệ, cô ta phải xem xem kết quả của việc đi lên càng cao thì té xuống càng đau.

Tô Lăng và người của đoàn phim làm quen xong thì mọi người về khách sạn cùng nhau.

Khách sạn cách nơi quay phim nửa tiếng đi xe, không được coi là tiện lắm.

Rạng sáng ngày thứ hai, mọi người đến cánh đồng hoang vu ở bên kia để quay phim.

Phùng Lệ Phi lạnh đến mức dậm chân: “Nhiệt độ ở đây chênh lệch lớn quá, e rằng không sớm thì muộn cũng sẽ âm độ mất?”

Tô Lăng cũng rất lạnh, cũng may Lâm Thanh nhìn xa trông rộng, chuẩn bị trước rất nhiều quần áo dày.

Tuy nhiên, cô cũng chỉ được mặc áo ấm trước cảnh quay, khi bắt đầu quay phải bỏ áo ra, bởi vì lấy bối cảnh mùa hè, vai cô là bác sĩ, phải mặc áo khoác màu trắng.

Trịnh Tiểu Nhã không ngờ đến anh em chú bác của mình lại chơi xấu như vậy, cô ta lạnh tới mức khuôn mặt cũng xấu xí.

Trợ lý nhanh chóng chạy đến quàng khăn và dán miếng giữ nhiệt quanh người để ủ ấm cho cô ta.

Nhưng cô ta lại đẩy trợ lý ra: “Đừng, phiền phức, dán miếng giữ nhiệt được rồi, dù sao chút nữa cũng phải cởi khăn quàng thôi.”

Cũng may không bao lâu thì mặt trời mọc, sưởi ấm lại mọi thứ.

Bộ phim chính thức bấm máy, trước kia Tô Lăng chưa từng quay phim với Trịnh Tiểu Nhã, nhưng khi tất cả mọi người bắt đầu quay phim ở một chỗ, cô phải thừa nhận rằng Trịnh Tiểu Nhã rất có thực lực, thật sự là một diễn viên phái thực lực.

Mặc dù Trịnh Tiểu Nhã còn trẻ, danh ảnh hậu cũng không phải là có tiếng không có miếng.

Trong cảnh diễn thức dậy đầu tiên, mọi người đã NG hết, nhưng cô ta thì không.

Tham Khảo Thêm:  Chương 183: Màn 11 -Đại Thử 18

Khi Tô Lăng diễn với cô ta cũng có thể cảm nhận được cái loại áp diễn đó. Cô xốc lên một trăm hai mươi ngàn tinh thần để đối diễn với Trịnh Tiểu Nhã, may là không có gì rắc rối, nhưng khí tràng lại bị cô ta đè xuống mấy độ.

Sau khi Trịnh Tiểu Nhã hoàn thành cảnh quay, cô ta nhẹ nhàng liếc Tô Lăng một cái, trong mắt tràn đầy sự khinh thường và trào phúng.

Tô Lăng mím môi, không nói gì.

Vài ngày sau, Tinh Thần đưa trợ lý của Tô Lăng đến, Lâm Thanh phải mang một nghệ sĩ khác đi thử vai, trước khi đi đã dặn dò Tô Lăng rất nhiều.

Cuối cùng, Lâm Thanh xoa đầu khuyên bảo cô: “Ăn cơm nhiều vào, đừng có suốt ngày ôm kịch bản đứng trước gương luyện tập. Em vẫn là một cô bé, tương lai còn rất dài, em mới bước chân vào showbiz mà đã mạnh hơn rất nhiều người rồi, cứ từ từ diễn thôi. ”

Hơ, Lâm Thanh nghĩ thầm, chắc cô ta là người đại diện duy nhất khuyên nghệ sĩ nhà mình đừng có cố gắng quá như thế?

Tô Lăng đỏ mặt, cô tưởng rằng Lâm Thanh không biết, cô nhẹ nhàng đáp lại.

Trợ lý của Tô Linh tên Đường Tư, là một người phụ nữ mặt tròn, vô cùng nhiệt tình.

Có một ngày quay phim xong đã là mười giờ tối.

Khi đó, Đường Tư nhìn điện thoại, ghê thiệt, âm ba độ.

Bắp chân của Tô Lăng lộ ra ngoài, cô phải quay phim cả ngày trong mật thất lạnh lẽo. Lúc Tô Lăng đi ra đã thấy lạnh đến mức không nói rõ được.

Đường Tư cũng đau lòng, vội vàng phủ thêm quần áo cho cô.

“Cảm… Cảm ơn chị Đường.”

“Lại đây uống chút nước nóng đi.”

Tô Lăng đang cầm ly nước thì Đường Tư chợt nhớ ra: “Đúng rồi, buổi chiều điện thoại của em reo rất nhiều.”

Tô Lăng sững sờ, Đường Tư mở máy lên cho cô xem.

Tô Lăng còn chưa kịp đổi chú thích trên danh bạ, Đường Tư cười nói: “Đồ khốn là ai vậy?”

Gần như là vừa mới hỏi xong thì đồ khốn đã gọi lại.

Tô Lăng đang bị bọc trong áo bông, Đường Tư lại không hiểu lí do nên lập tức nhấn nghe luôn.

“…”

Trong màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của người đàn ông khàn khàn, lộ ra ba phần lạnh lẽo: “Tô Lăng.”

Giọng mũi của cô hơi nặng: “Ừm?”

“Tại sao không nghe máy?”

Cô lạnh tới mức hoảng hốt, âm thanh cũng run run, giọng điệu mềm mại và nũng nịu: “Tôi… Đang quay… Quay phim đó.”

Tần Kiêu cau mày, Tả Ấn đang ngồi ở phía đối diện ra hiệu với hắn, làm khẩu hình: “Đậu! Cậu nói chuyện nhẹ nhàng chút coi, đừng có nổi điên lên, cũng đừng nói mấy câu như quay về ngay lập tức.”

Lời đã tới miệng nhưng Tần Kiêu lại hung hăng nhịn xuống, chuyển sang hỏi cô: “Rất lạnh sao?”

Cô khẽ “ừ” một tiếng, hệt như một con mèo ngoan ngoãn.

“Quay phim ở đâu?”

Tô Lăng nắm chặt cái ly, không nói gì.

Con người Tần Kiêu đen nhánh.

Tả Ấn như muốn khùng tới nơi, anh ta bất chấp tất cả mà giật lấy điện thoại của Tần Kiêu rồi cúp máy.

Tần Kiêu lấy áo vest trên ghế, bình tĩnh mặc vào rồi mới đi ra ngoài.

Tả Ấn: “Cậu có muốn trị nữa hay không hả, ai mới là bác sĩ đây!”

Tần Kiêu lạnh lùng nhả ra mấy chữ, thái độ đối với Tả Ấn đã như đóng băng: “Trị con mẹ cậu.”

Hắn nghe lời của Tả Ấn, đừng kiểm tra cô, đừng tới “quấy rầy cô”, đừng cố gắng kiểm soát lời nói và nghề nghiệp của cô.

Tả Ấn còn vẽ ra cho hắn một cái bánh nướng: “Nếu cậu trị hết bệnh, có thể tự kiềm chế, cô ấy sẽ thật sự yêu cậu.”

Hắn không nhịn được mà đánh Tả Ấn một trận, ham muốn sống của anh ta cực kỳ mạnh mẽ nên đề nghị: “Được rồi, vậy cậu gọi điện thoại cho cô ấy đi?”

Nhưng không ngờ một cú điện thoại lại xảy ra chuyện như vậy.

Tả Ấn nhìn vẻ mặt bất mãn và lạnh lẽo của Tần Kiêu, cũng biết người đàn ông này không nhịn được nữa.

Tả Ấn biết Tần Kiêu rất nhớ Tô Lăng, mỗi giây mỗi phút đều ngồi đây nhớ cô, khi Tần Kiêu bị dụ dỗ bởi một câu “Có thể Tô Lăng sẽ yêu hắn” mà phải đối diện với Tả Ấn, đối với Tần Kiêu mà nói, mỗi một phút trôi qua đều là dày vò.

Nhưng cô gái nhỏ xinh đẹp kia không hề nhớ cậu Tần, thậm chí là khoảng thời gian này cực kỳ vui vẻ.

Tả Ấn đã sớm tuyệt vọng, tôi nói chuyện nửa tháng, nửa điểm tác dụng cũng chẳng có, mẹ nó bệnh của cậu là thời kỳ cuối rồi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.