Ngón tay của Nhiếp Chiếu lướt qua tóc mai nàng, dường như đã ghi nhớ lời nàng nói, lại như không dám nghe kỹ, chỉ nói: “Được, nàng ngàn vạn lần đừng quên.” Nhưng nếu nàng quên cũng không sao, ta biết làm gì nàng được đây?
Giang Nguyệt nghe lời hắn, trong lòng không những không nhẹ nhõm, ngược lại còn có một nỗi sợ hãi không thể nắm bắt hắn. Nàng tiếp tục hỏi nữa, Nhiếp Chiếu liền không chịu nói thêm gì.
Dù lòng có ngàn mối tơ vò, hắn tạm thời cũng phải giữ lại chút thể diện cuối cùng, hắn là tấm lá chắn che mưa chắn gió cho Giang Nguyệt, không thể để lộ quá nhiều sự yếu đuối.
Giang Nguyệt không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay hắn.
Rõ ràng vào ngày bày tỏ tấm lòng, nàng đã thẳng thắn nói rằng muốn cùng hắn chia sẻ mưa gió, từ nay về sau không chỉ có hắn chăm sóc mình, làm chỗ dựa cho mình, mà Giang Nguyệt cũng muốn san sẻ gánh nặng cho hắn, nhưng giờ xem ra, dường như nàng vẫn chưa thể khiến Tam ca yên tâm dựa dẫm vào mình.
Giang Nguyệt cảm thấy, có lẽ do sức mạnh của nàng quá nhỏ bé, không thể cho hắn sự an tâm mà dựa dẫm.
Nàng âm thầm tự nhủ phải nhanh chóng trưởng thành hơn.
Ngày cưới theo bói toán của Đệ Ngũ Phù Dẫn, định vào ngày 20 tháng 3, cách nay chưa đầy ba tháng, tân nương nhà thường dân một bộ áo cưới cũng phải thêu vài năm, cho dù Nhiếp Chiếu và Giang Nguyệt hai người cùng nhau không ngủ không nghỉ mà thêu, bây giờ cũng không kịp.
Vì thế áo cưới được giao cho A Mai, do hắn giám sát, mời thêm hai mươi thợ thêu giỏi gấp rút làm ngày đêm.
A Mai nhận được vải vóc, làm gấp một ngày một đêm, mệt đến nỗi đau lưng mỏi gối mới làm xong hình dáng sơ khai của bộ y phục, ban đêm không nhịn được liền than thở với A Lan: “Nam sủng nhà ai làm đến mức này, suốt ngày quanh quẩn trong phòng thêu uống trà thì thôi, nay chủ mẫu thành thân, còn phải thêu áo cưới cho phu thê mới cưới.”
A Lan tay không ngừng gảy bàn tính, mắt không thèm nhấc lên: “Hiện giờ chỉ còn ngươi và A Quế còn nghĩ rằng chúng ta đến phủ để làm nam sủng, chi bằng sớm từ bỏ ý nghĩ đó đi, an ổn làm một quản sự thì cuộc sống cũng ổn định. Về sau cũng không được gọi chủ mẫu nữa, vị kia ngoài mặt độ lượng, nhưng trong lòng lại rất hay ghen, hắn đã có tình cảm nhiều năm, lại có thủ đoạn, hiện nay nắm người trong tay chặt chẽ, nếu lại khởi ý thì coi chừng da ngươi đấy.”
A Mai bĩu môi, thờ ơ nghịch mấy sợi tơ thêu trong tay: “Ta tự nhiên biết, ngươi không thấy hôm nay hắn thấy Hách Liên công tử và gia chủ nói chuyện sao, khuôn mặt đó, gia chủ không phải đã đi dỗ hắn rồi sao, hắn biết cách lùi một bước để tiến hai bước.
Ban đầu giữ chúng ta lại, hôm nay lại chuyển cả khế đất và khế nhà qua, sau này bảo mọi người trong phủ hiểu rằng gia chủ mới thật sự là người đứng đầu, chịu nhún nhường thế đấy. Hắn bây giờ ấy à, trong lòng gia chủ không biết trân quý thế nào.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Trước đây ta chỉ thấy đại phu nhân của cha ta có thủ đoạn cao minh như vậy, không ngờ hắn là một nam nhân mà trong nhà ngoài nhà đều làm chủ tài tình như thế.”
“Hôm nay đã nói rồi, sau này không được nhắc lại nữa, cứ đúng bổn phận của mình mà làm thôi.”
“Ta đương nhiên biết rồi, ngươi cứ yên tâm.”
Hai người thì thầm một lúc rồi cũng bỏ qua chuyện đó.
Người trong phủ đều mơ hồ biết rằng có chuyện vui gần xảy ra, nhưng vẫn bị chuyện vui này làm kinh ngạc giật mình, chủ quân và muội muội của chủ quân thành thân ư? Trời ạ, điều này quả là trái luân thường đạo lý!
Trong lòng họ có hai chữ chực chờ muốn bật ra, nhưng không dám nói thành lời, chỉ có thể kinh hãi giữ kín trong lòng, nghĩ rằng đám quyền quý này thật lắm trò, làm sao có thể làm ra chuyện thành thân với muội muội được chứ?
Được người biết chuyện giải thích xong, trong lòng họ càng cảm thấy phức tạp, dù không phải muội muội ruột, nhưng đặt vào xưa nay mà nhìn vẫn thấy quá mức chấn động.
Bất quá do e ngại uy thế của Nhiếp Chiếu, họ không dám bàn luận, lặng lẽ đổi cách xưng hô, vốn gọi Giang Nguyệt là nương tử, nay đổi gọi là gia chủ, còn Nhiếp Chiếu vẫn gọi là chủ quân.
Nhưng dù họ không nói, Nhiếp Chiếu vẫn cảm nhận được ánh mắt khó nói của người xung quanh khi nhìn mình, đặc biệt là khi hắn tự tay đưa thiệp cưới cho bạn bè thân thích.
Lần đầu tiên Nhiếp Chiếu phát hiện, mọi người đều có thể nói chuyện bằng mắt, miệng họ không động, chỉ chăm chăm nhìn hắn, hắn cũng có thể đoán không sai một chữ trong lòng họ đang nghĩ gì.
Như hắn là kẻ mặt dày, cũng bị những ánh mắt nhìn đến không thoải mái, cùng mấy người trước kia thuật lại toàn bộ sự tình, sau khi nhận được ánh mắt của họ vẫn “ồ, thật là kỳ lạ”, hắn dứt khoát im lặng, cũng chẳng buồn nói, trong mắt họ dù sao cũng là người phẩm hạnh thấp kém dụ dỗ muội muội, thì đã sao?