Giang Nguyệt không nghe, lại ngửi một lần nữa: “Bảo Âm nói thời tiền triều hoàng đế có một phi tần sủng ái, khi sinh ra đã mang theo hương thơm, muội cứ tưởng là bịa đặt, không ngờ là thật, nghe nói phi tần đó mỗi khi nóng nực hoặc múa mà đổ mồ hôi thì mùi hương trên người càng nồng đậm, tam ca cũng vậy sao?”
Nhiếp Chiếu không nói gì, chỉ khẽ nghịch ngợm lọ thuốc mỡ trên đầu ngón tay. Đáp án đã quá rõ ràng, hắn im lặng một lúc rồi tức giận nói: “Muội đừng hỏi nữa, đã nhớ rõ các đốt xương chưa?”
Dù sao thì một nam nhân mang hương thơm bẩm sinh, nói ra thật kỳ lạ, sẽ khiến người ta cười chê. Đây là lúc hiếm hoi Nhiếp Chiếu cảm thấy không tự nhiên khi nói ra, ngoài những người thân thiết nhất, không ai biết điều này.
Cuối cùng Giang Nguyệt cũng không hỏi nữa, nàng đọc bản vẽ một lúc, bất chợt nói: “Nếu tam ca là nữ tử, vào cung chắc chắn có thể trở thành sủng phi, khi đó thì chỉ cần thì thầm bên gối, lương thảo sẽ…”
“Muội nói ít thôi!” Nhiếp Chiếu cuộn quyển sách lại, gõ lên đầu nàng, lúc này không chỉ tai mà cả gò má cũng ửng hồng.
Giang Nguyệt nhìn thấy hắn ngượng ngùng, liền ôm đầu dựa vào: “Không nói nữa, không nói nữa, để muội gần huynh một chút hít lấy mùi hương, chắc chắn muỗi sẽ không đốt muội nữa.”
Nhiếp Chiếu không đẩy nàng ra, xem như đồng ý.
Quả nhiên, hắn đuổi muỗi còn hiệu quả hơn thuốc mỡ, Giang Nguyệt không còn nghe thấy tiếng vo ve của muỗi bên tai nữa.
Ánh nến mờ ảo, dễ dàng đưa người ta vào giấc ngủ, Giang Nguyệt đọc mãi mà không chống nổi, cuối cùng ngả đầu vào lòng Nhiếp Chiếu, như thế vừa tiện lại vừa đỡ mệt, không bao lâu sau, quyển sách trong tay nàng “sột soạt” một tiếng rơi xuống đất.
Ngủ rồi…
Nhiếp Chiếu nghe thấy tiếng gõ canh xa xa, đã là giờ Tý, thực sự không chịu nổi nữa.
Hắn mỉm cười, nhặt quyển sách lên để lại trên bàn, rồi bế nàng lên giường.
Giang Nguyệt mơ màng tỉnh giấc, cố gắng nói một câu: “Muội còn chưa học thuộc.”
“Ngủ đi, mai học tiếp.” Nhiếp Chiếu nói xong, nàng như nhận được mệnh lệnh, không chút do dự ngả đầu xuống ngủ tiếp.
Lò sưởi vẫn còn nước nóng, hắn múc một chậu nước, giúp nàng lau tay và chân, rồi thoa thuốc chống muỗi trước khi đắp chăn cho nàng.
Dải tóc trên đầu Giang Nguyệt dính m.á.u khi cứu chữa binh lính ban ngày, Nhiếp Chiếu cũng giặt sạch và phơi khô cho nàng.
Sau khi tắt nến, hắn tự lấy một tấm chăn ngủ trên ghế dài.
Giang Nguyệt đã lớn rồi, nàng không hiểu chuyện, nhưng hắn không thể không hiểu, ngủ chung không hợp lễ nghi.
Sáng hôm sau, Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu ăn sáng vội vã xong, mỗi người lại đi làm công việc của mình.
Chưa đầy hai ngày sau, Ngưu Lực không những không mang về được lương thực, mà từ phía Phủ Tây lại có tin báo, Hoắc Đô đốc đãi tiệc Ngưu Lực tướng quân, nhưng không ngờ Ngưu tướng quân say rượu làm loạn, hiện đã bị Hoắc Đô đốc giam giữ.
Ngưu tướng quân dù thô lỗ, nhưng trong tình thế này, ông tuyệt đối sẽ không hành động bốc đồng như vậy, chắc chắn là âm mưu của Hoắc Đô đốc.
Nhưng lúc này Lạc Nhiên lại phát động cuộc tấn công lần thứ hai, toàn quân đang bận rộn chống đỡ ngoại địch, tập trung lương thực, không thể quan tâm đến Ngưu Lực.
Khi nhận ra thì đã nửa tháng trôi qua, sứ giả của Hoắc Đô đốc mới đến, người này tỏ vẻ kiêu ngạo, cũng không kính trọng Lưu Phương Chí lắm, nói: “Đô đốc khoan dung, lần này chỉ muốn dạy dỗ Ngưu tướng quân một chút mà thôi. Nhưng nếu Lưu tướng quân có thể giao nộp một người, chắc chắn Ngưu tướng quân sẽ về nhanh hơn.”
Lưu Phương Chí thầm nghĩ không ổn, nhưng vẫn hỏi: “Là ai?”
“Muội muội của tiểu tướng Nhiếp Chiếu dưới quyền ngài, Giang Nguyệt, người này bị nghi ngờ là hung thủ g.i.ế.c c.h.ế.t cửu công tử của Đô đốc!” Sứ giả chỉ vào Nhiếp Chiếu, “Ban đầu nghĩ rằng tiểu thư nhà ngài yếu đuối, không ngờ Đô đốc điều tra kỹ mới biết, hóa ra là một nhân vật lợi hại, có thể đánh tan đám lưu manh trong thành.”
“Nghi ngờ tức là không có chứng cứ, nếu không có chứng cứ, Đô đốc chẳng lẽ muốn cưỡng ép mang đi một nữ tử yếu đuối sao?” Nhiếp Chiếu tiến lên một bước, ánh mắt sáng rực, nhìn thẳng vào đối phương.
Sứ giả hừ lạnh: “Vì vậy Đô đốc muốn đưa người về để thẩm vấn, nếu vô tội, tự nhiên sẽ thả cô ấy về.”
Ánh mắt Nhiếp Chiếu trở nên lạnh lẽo, nói là thẩm vấn, e rằng một đi không trở lại.
Giang Nguyệt đã từng đánh không ít lưu manh trong Chúc Thành, những kẻ đó ghi hận trong lòng lại bị Đô đốc phủ dụ dỗ, sớm muộn gì cũng sẽ tiết lộ chuyện Giang Nguyệt biết võ. Nhưng cái c.h.ế.t của Hoắc Minh Ái không đẹp đẽ, và không có bằng chứng chứng minh người là do Giang Nguyệt giết, hắn dự đoán Hoắc Đô đốc sẽ phái người ám sát Giang Nguyệt, mới đưa nàng đến quân doanh bảo vệ nghiêm ngặt.
Lưu Phương Chí còn đang do dự, không đưa Giang Nguyệt qua, e rằng Ngưu Lực sẽ không về được, quân doanh mất đi một dũng tướng. Giang Nguyệt đã g.i.ế.c được gián điệp, không chừng cũng có thể g.i.ế.c được cửu công tử của Hoắc Đô đốc.
Từ lâu ông đã không ưa Hoắc Đô đốc, con trai ông ta cũng ngang ngược, trong lòng thầm khen g.i.ế.c giỏi, phất tay nói: “Đã không có chứng cứ, đưa tới đưa lui cũng phiền, không bằng để chúng ta tự thẩm vấn, nếu có kết quả, nhất định sẽ thông báo cho Đô đốc.”
Còn về Ngưu Lực, không có tội lớn, lại mang quân hàm, Hoắc Đô đốc sẽ không dám làm gì ông ta.
“Lương thảo của Đô đốc chẳng phải đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?” Sứ giả đảo mắt, nắm lấy điểm yếu của ông.
“Ngươi!” Lưu Phương Chí dừng lại, giận dữ phất tay, “Lương thảo là do triều đình phân phát, Đô đốc sao có thể tự ý giữ lại?”
“Trên đường luôn có sự cố mà.” Sứ giả cười.
“Tướng quân! Báo! Tướng quân không hay rồi, kho lương phía đông bốc cháy rồi!”
“Báo! Tướng quân, người Lạc Nhiên lại đến!”
Tin dữ dồn dập, khiến người ta choáng váng, sao lại trùng hợp như vậy? Lưu Phương Chí mắt trợn tròn nhìn sứ giả: “Lương thảo là do các ngươi đốt? Việc lớn biên cương, sao có thể coi như trò đùa? Các ngươi dám vì thù riêng mà hủy hoại đại kế quốc gia?”
Lương thảo được canh gác nghiêm ngặt, không phải là thân tín thì không được vào, còn bọn họ cầm lệnh bài của Đô đốc đương nhiên có thể vào.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
“Chắc hẳn là Đô đốc phủ có gián điệp, về rồi chúng ta nhất định sẽ kiểm tra nghiêm ngặt.” Sứ giả nói nhẹ như không, “Hiện tại tướng quân có muốn giao người ra không?”
“Tướng quân, giao người ra đi.”
“Lương thảo thiếu thốn, nếu không được hỗ trợ, e rằng không cầm cự nổi nửa tháng.”
Các tướng đều hiểu rõ, nhưng lúc này cũng không thể không cúi đầu trước Hoắc Đô đốc.