Theo quy định, t.h.i t.h.ể phải giữ linh ba ngày mới được hạ táng, là để phòng ngừa người c.h.ế.t sống lại. Thẩm Liên Thanh không có khả năng đó, sớm hạ táng cũng có thể sớm hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Vì vậy đêm đó, từ trong quân trại khiêng quan tài đưa linh, Giang Nguyệt ôm bài vị của hắn, tiễn hắn ra khỏi thành.
Đường phố một mảnh tĩnh lặng, bách tính giơ đuốc, đứng hai bên đường đưa tiễn, tự nguyện mặc đồ tang cho hắn, lặng lẽ sụt sùi, ánh lửa bập bùng chiếu rọi nỗi buồn của họ kéo dài mà mơ hồ.
Chúc Thành và Lạc Nhiên có mối thù không đội trời chung, bao năm qua Lạc Nhiên mỗi lần xâm phạm Đại Ung, tất nhiên Chúc Thành là nơi chịu hại đầu tiên, cái c.h.ế.t đổi mạng của Thẩm Liên Thanh, trong lòng bách tính Chúc Thành là một anh hùng, họ đương nhiên phải đến tiễn đưa hắn lần cuối.
Giang Nguyệt đi phía trước, sắc mặt tái nhợt, toàn thân bạch y tang phục, giấy tiền trước mặt rơi lả tả như tuyết, nàng nhìn đám đông đang rơi lệ, không khỏi nắm chặt bài vị trong tay.
Nếu người có linh hồn, thì Thẩm Liên Thanh nhất định thấy được cảnh tượng hiện giờ, hắn không cần lo lắng không thể gặp gia đình nơi cửu tuyền, hắn ra đi thanh bạch phong quang, vạn người kính ngưỡng, tâm nguyện của hắn được thỏa mãn, chắc chắn hắn đang mỉm cười.
Theo di ngôn của Thẩm Liên Thanh, họ chôn hắn dưới gốc cây thông thứ sáu ở Phi Lưu Phố, dưới cây thông có một ngôi mộ cũ, được quét dọn sạch sẽ không một ngọn cỏ mọc, bia khắc “Ái thê Giang Bách Ý chi mộ”, Thẩm Liên Thanh cho rằng mình bẩn thỉu, không dám đối diện với Giang Bách Ý, nên nhờ người cách hai ngày đến quét mộ một lần.
Mộ được khai quật lại, họ chôn chung hai người, dựng bia lại.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Họ hai người không có con cái, không có thân thích, Giang Nguyệt đã tiễn quan tài và mặc đồ tang cho Thẩm Liên Thanh, tạm làm con gái hắn, đắp nắm đất đầu tiên và nắm đất cuối cùng lên mộ.
Mọi chuyện xong xuôi, đã là giờ Mão, trời mờ mờ sáng, bách tính cầm đuốc còn tụ tập dưới sườn núi, trong ánh sáng xanh nhạt điểm xuyết ánh cam, trời bỗng đổ mưa phùn lất phất.
Hồ Ngọc Nương cũng mặc bạch y, cầm ô tiến lên, khác hẳn vẻ yêu kiều thường ngày, người toát lên sự mệt mỏi, nhẹ giọng khuyên nàng: “Về thôi, ngươi đã vất vả một ngày một đêm rồi. Ta triệu tập thương hội, lập miếu cho hắn, mọi người đều không có ý kiến, hôm khác đến miếu thắp cho hắn nén nhang.”
Lý Bảo Âm cũng vuốt ve gò má tái nhợt của nàng, muốn khuyên nhủ gì đó, chỉ thấy Giang Nguyệt thả nắm giấy tiền cuối cùng vào hỏa bồn, quỳ lạy mộ ba cái, rồi đứng dậy, nhìn họ: “Đi thôi, đêm qua vừa trải qua một trận chiến, y quan trong quân không đủ người, chúng ta còn phải quay về giúp họ xử lý vết thương. Thẩm Liên Thanh đã đổi lấy một mạng mới có chuyển cơ, huynh ấy ra đi hoan hỉ, ta ở mộ huynh ấy khóc huynh ấy thấy xúi quẩy.”
Mọi người nghe xong cũng thu lại nỗi buồn, lần lượt đặt lễ vật mang đến trước mộ, từng người từng người một bái tế rồi rời đi.
Từ đỉnh Phi Lưu Phố, có thể nhìn thấy toàn cảnh Phủ Tây thành, Thẩm Liên Thanh nhìn ngắm sáu thành của Phủ Tây, bách tính Phủ Tây cũng nhìn về phía Phi Lưu Phố mà ngắm nhìn hắn.
Giang Nguyệt quay trở lại doanh trại, liền vùi mình vào công việc, nàng cố gắng khiến bản thân bận rộn, không ngơi nghỉ, để không phải nghĩ đến cuộc chia ly đêm hôm đó, nàng đáng ra nên vui mừng cho Thẩm Liên Thanh, nhưng không thể tránh khỏi sự buồn bã, có lẽ thời gian mới là liều thuốc tốt nhất cho vết thương.
***
Nhiếp Chiếu đi được đã bảy ngày, quả nhiên như hắn dự liệu, Lạc Nhiên rơi vào tình trạng rắn mất đầu, trước khi quân Lạc Nhiên kịp rút lui, hắn đã đến nơi, Công tử Dẫn hợp lực với hắn, hai bên lợi dụng địa hình để tấn công kẹp quân Lạc Nhiên, gần như tiêu diệt toàn bộ quân địch, gây tổn thất lớn cho Lạc Nhiên.
Sĩ khí cao, tình hình thuận lợi, lúc này mà cất cờ đình chiến thật đáng tiếc, họ định một lần nữa tấn công vào Lạc Nhiên, làm nhụt chí kẻ địch.
Ban ngày mới thu dọn xong vật tư, hiếm khi có thời gian rảnh rỗi, họ dựng trại, đốt lửa, phơi áo giáp, nướng thức ăn.
Xung quanh náo nhiệt đều là những binh sĩ mệt mỏi nhưng đầy hứng khởi, họ chia nhau rượu và lương thực.
“Của ngươi đây.” Nhiếp Chiếu bị người phía sau đụng nhẹ, hắn quay lại, thấy là công tử Dẫn, hắn đưa một chiếc bánh nướng và túi nước cho hắn.
Lúc hành quân đánh trận không thể nào không nhếch nhác, dù hai người xưa nay phong lưu, nay đều tóc tai bù xù, mặt dính đầy m.á.u và tro bụi, người không cần nói cũng biết, nơi gần không có nguồn nước, ngay cả nước uống cũng phải đi lấy từ nơi xa, rửa tay cũng trở thành việc khó khăn.
Nhiếp Chiếu nhận bánh cảm ơn, cắn một miếng, môi hắn khô nứt, chỉ cần cắn nhẹ đã rướm máu, khiến hắn đau nhói, nhưng không mấy bận tâm.
Hắn xé một mảnh vải bên trong áo thấm chút nước lau sạch lòng bàn tay, phần còn lại không nỡ uống, để lại bên mình, rồi cúi sát đống lửa, cau mày viết chữ trên giấy.
“Tử Nguyên quả là có cá tính, một ngày chưa ăn uống, khát khô cả cổ họng rồi, vẫn muốn rửa sạch tay để viết thư,” công tử Dẫn cười nhẹ, uống một ngụm nước, “Xem ra rất quan trọng, sợ mạo phạm người ta, chẳng lẽ là viết cho tình nhân?”
Tay cầm bút của Nhiếp Chiếu khựng lại, một lát sau mới tiếp tục viết, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Viết xong, lại kề sát đống lửa kiểm tra một lượt, rồi kẹp một bông hoa vàng nhạt khô đã cất bên người vào thư, giao cho Tiểu Oa mang về.
Tây Bắc hiếm khi có loài hoa tươi đẹp như vậy, hắn thấy, liền muốn gửi cho Giang Nguyệt.
Hắn gỡ bánh trên miệng xuống, mơ hồ đáp: “Là người quan trọng nhất.” Cùng nhau mấy ngày, Nhiếp Chiếu cũng đoán được tính cách của công tử Dẫn, đại khái dùng câu Phật khẩu xà tâm (ngoài miệng như Phật nhưng trong lòng như rắn) là thích hợp nhất.
Nói còn hay hơn hát, mọi chuyện đều có suy tính riêng, nhưng trong đại cục vẫn biết phân biệt phải trái, đối với thuộc hạ không bao giờ keo kiệt, cũng không gay gắt, ngược lại rất quan tâm.
Vẫn không thể kết thân sâu sắc, tất nhiên Nhiếp Chiếu cũng thừa nhận bản thân không phải là người tốt.