Món Quà Sinh Nhật Bất Ngờ

Chương 1



1

“Thật xin lỗi nha Tiểu Mẫn, công ty đột nhiên thông báo tăng ca, anh không thể cùng em chúc mừng sinh nhật được.”

“Sao lại như vậy, là anh đã nói sẽ đặt phòng ăn cho em, em đã cố ý xin nghỉ làm ngày hôm nay, trang điểm mất hai giờ, hiện tại anh lại nói không đi được là sao –“

Tôi sốt ruột hét vào điện thoại, rồi bỗng nhiên tôi phản ứng lại.

“Chờ một chút…”

“Giang Hoài, đừng có nói với em là anh cố ý nói có việc, sau đó bỗng nhiên xuất hiện cho em một bất ngờ đấy nhé?”

Tôi và Giang Hoài yêu nhau năm năm, cả hai đều là mối tình đầu của nhau, hắn đối với tôi cái gì cũng tốt, nhưng đây mới là điều khiến tôi khó chịu nhất.

Mỗi lần trước khi muốn làm tôi ngạc nhiên, hắn đều cố ý chọc giận tôi trước.

Có đôi khi hắn sẽ cố tình cãi nhau với bạn thân của tôi, thấy tôi lo lắng đến độ xoay vòng vòng rồi mới nói cho tôi biết là hắn và bạn thân của tôi đã bàn bạc từ trước nhằm cho tạo tôi sự bất ngờ.

Có đôi khi lại đột nhiên đổi ý trước khi đi ra ngoài, nói là tạm thời có việc phải làm, chờ tôi nổi giận xong liền ở dưới lầu bấm còi xe. Khi tôi mở cốp xe ra phát hiện một cốp đầy hoa hồng đỏ tươi.

Tôi đối với việc này cảm thấy vô cùng mệt mỏi nhưng Giang Hoài lại không bao giờ thấy chán.

“Giang Hoài, em đã nói với anh tám trăm lần rồi, em không thích loại bất ngờ kiểu này. Đột nhiên cho người ta một cái tát rồi lại cho họ một sự ngạc nhiên, đó không phải là bất ngờ mà đó chỉ là một trò đùa mà thôi.”

“Không phải đâu Tiểu Mẫn, tối nay anh đã đặt nhà hàng mà em muốn đi nhất, anh đã trả tiền đặt cọc trước rồi.”

“Như vậy đi, nếu không em tới đó trước chờ anh, chút công việc này anh sẽ làm xong trước 8h30″ tối. Anh gửi vị trí cho em trước.”

Giang Hoài cúp điện thoại, gửi một cái định vị tới.

Tôi bấm vào xem thì thấy đó là một nhà hàng đồ ăn Nhật với giá bình quân đầu người hơn mấy ngàn, chưa nói tới việc muốn đi, nhưng quả thật trước đây tôi đã đề cập tới nhà hàng này với Giang Hoài.

Hắn cũng coi như dụng tâm, tôi đè nén sự tức giận trong lòng, cầm túi xách ra ngoài ngồi tàu điện ngầm đến đó.

2

Từ nhà tôi đến ga tàu điện ngầm, phải đi qua một con hẻm nhỏ chật hẹp. Bình thường người đi qua cũng rất ít, tối nay còn mưa phùn lất phất nên ngay cả một bóng người cũng không nhìn thấy.

Tôi một tay che ô, ôm chặt túi vào trong ngực, lấy can đảm, bước nhanh về phía trước.

Đi được một nửa đường, trước mặt bỗng nhiên có một người đàn ông cao lớn, đội mũ lưỡi trai và khẩu trang, không nhìn rõ mặt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 43: Nhớ mãi không quên

Tôi đi bên trái, hắn cũng đi bên trái, tôi đi bên phải, hắn cũng đi bên phải.

Tôi cảnh giác lùi về phía sau một bước, thân thể nghiêng người dán vào vách tường.

“Thật ngại quá, anh đi trước đi.”

Một bàn tay to thô ráp lạnh lẽo đột nhiên đưa ra bịt chặt miệng tôi, tiếng hét tôi định kêu cứu bị bóp nghẹn trong cổ họng, tôi hoảng sợ đến mức đầu óc trống rỗng.

Người đàn ông một tay bịt miệng tôi và ghìm chặt cổ tôi, một bên khom lưng xuống, vác tôi lên.

Tôi lúc này mới kịp phản ứng, chịu đựng sự sợ hãi cực lớn, liều mạng gào khóc giãy dụa.

“Buông tôi ra, ô – – cứu – – mạng – -“

Nhưng sức lực của người đàn ông thật sự lớn đến đáng kinh ngạc, thắt lưng bị siết chặt, mặc cho tôi đá thế nào cũng không thoát ra được.

Hắn nhanh chóng vác tôi ra khỏi con hẻm, đầu hẻm đã sớm đậu một chiếc xe ô tô màu đen, người đàn ông mở cửa xe, ném tôi vào trong.

Cửa xe đóng lại, người đàn ông áp sát về phía tôi.

Tôi run rẩy hét lên điên cuồng, lấy tay cào vào mặt hắn.

Cho đến khi tôi nghe thấy một tiếng cười quen thuộc.

“Phốc haha, Tiểu Mẫn, sức em còn rất lớn nha.”

Trái tim đang đập điên cuồng trở lại vị trí cũ, tôi không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên.

“Giang – – Giang Hoài?”

“Là anh.”

Giang Hoài tháo khẩu trang xuống, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười, vẻ mặt đắc ý nhìn tôi.

“Ngạc nhiên chưa, anh tới đón em nè.”

“Anh bệnh thần kinh à! Dọa chet em rồi!”

Tôi hung hăng đấm Giang Hoài một quyền, rồi lại nhào tới ôm hắn khóc lớn.

3

Tôi đã khóc suốt dọc đường, nhòe hết lớp trang điểm tỉ mỉ mất hai tiếng đồng hồ, Giang Hoài bên cạnh thì kiên nhẫn an ủi tôi.

“Hôm nay là sinh nhật 25 tuổi của em, anh đã đặt bàn, cũng không phải nhà hàng mấy trăm tệ.”

Lương Yến là nhà hàng tốt nhất trong thành phố, giá bình quân đầu người tới hơn mấy ngàn, rất khó để đặt bàn.

Cửa hàng được trang trí theo kiểu cách tân Trung Quốc. Nghe nói tất cả đồ cổ bên trong đều là hàng thật do ông chủ Lục Kỳ Yến đấu giá được. Đặc biệt là một chiếc bình xoay màu phấn thời Càn Long, trị giá hơn ba trăm triệu. Rất nhiều người tới đây ăn cơm, chính là vì muốn chụp ảnh chung với chiếc bình hoa kia.

Giang Hoài kề sát bên tai tôi: “Tiểu Mẫn, quản lý nhà hàng Lương Yến là bạn của anh, lát nữa anh có thể bảo anh ấy lấy bình hoa kia ra cho em sờ một chút.”

“Anh bớt bốc phét đi!”

Tôi lườm Giang Hoài một cái.

Tham Khảo Thêm:  Chương 116

Trong lòng vẫn có chút tức giận, nhưng nghĩ đến tuy rằng hắn dùng sai cách, nhưng dù sao cũng là đối tốt với mình, tôi lại có chút mềm lòng.

“Giang Hoài, anh lần sau thật sự đừng làm như vậy nữa.”

“Được rồi, anh xin lỗi, anh cũng chỉ là muốn cho em bất ngờ thôi mà.”

Giang Hoài lơ đễnh kéo tay tôi, mở cửa xe.

Trong đại sảnh không còn chỗ ngồi, tôi ở trên xe dùng khăn giấy ướt lau đi lớp trang điểm nhòe trên mặt, trong lòng lo lắng, dọc theo đường đi cúi đầu, thẳng đến khi tìm được chỗ ngồi xuống, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi một vài món ăn được dọn ra, nội tâm tức giận ủy khuất vừa rồi được món ngon an ủi, trên mặt tôi lại bắt đầu xuất hiện không ít ý cười.

“Đồ ăn nơi này thật ngon, Giang Hoài, anh đặt bàn mất bao lâu vậy?”

“Không lâu đâu, anh mới nói quản lý nhà hàng này là bạn của anh mà.”

“Em không tin đúng không?”

Giang Hoài hất cằm hướng tủ kính ở giữa đại sảnh.

“Đi, nói được làm được, anh dẫn em đi sờ bình hoa trị giá hơn 300 triệu kia một chút.”

4

Giang Hoài không nói lời nào, kéo tay tôi đi tới trước tủ trưng bày.

Màu phấn diễm lệ dưới ánh đèn lấp lánh ánh sáng, đẹp không sao tả xiết, tầng men trơn bóng kia, không có nửa phần tỳ vết.

Tôi có chút say mê nhìn chằm chằm.

“Thật đẹp quá.”

Giang Hoài nở nụ cười: “Đừng chỉ nhìn, em có thể sờ.”

Tôi lắc đầu.

“Không cần đâu, thứ quý giá như vậy, em có thể nhìn gần thôi đã rất thỏa mãn rồi.”

“Vậy có chút đáng tiếc, anh để quà sinh nhật của em ở bên trong, em không chạm vào, làm sao lấy ra?”

Giang Hoài gật đầu ý bảo nhân viên phục vụ bên cạnh đi tới mở tủ kính.

Giang Hoài nâng bình hoa lên, nhẹ nhàng lắc lư, bên trong truyền đến tiếng va chạm “leng keng leng keng”, quả nhiên có thứ gì đó.

“Tiểu quỷ nhát gan, cầm đi.”

Giang Hoài đưa bình hoa tới.

Tôi xoa xoa lòng bàn tay trên làn váy, cẩn thận đưa tay đón lấy.

Tôi còn chưa chạm tới bình hoa, Giang Hoài bỗng nhiên buông tay ra.

“Loảng xoảng!”

Âm thanh giòn tan rõ ràng vang vọng trong tai, đồng tử tôi đột nhiên co rút, trái tim cùng não bộ theo mảnh sứ rải rác trên mặt đất đồng loạt chia năm xẻ bảy.

Hơn ba trăm triệu!

Đó chính là hơn ba trăm triệu đó!

“Trời ạ! Bọn họ đang làm cái gì!”

“Mẹ ơi, đây chính là bình hoa Lục tổng thích nhất!”

“Hai người kia rốt cuộc đang làm gì vậy, tại sao lại mở cái tủ kia?”

Trong đại sảnh vang lên tiếng hít thở liên tiếp, tất cả khách hàng đều vây quanh xem náo nhiệt, ánh mắt trào phúng chế nhạo cơ hồ muốn đem tôi xuyên thủng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 120: Chiến tranh lạnh

Sắc mặt tôi trắng bệch, cả người không thể ức chế mà bắt đầu phát run.

5

Tôi nhìn về phía Giang Hoài xin giúp đỡ, hắn lại đột nhiên sắc mặt tối sầm, bắt đầu chỉ trích tôi.

“Có cái bình hoa cũng cầm không được, hiện tại biến thành như vậy, em bảo anh phải làm sao bây giờ đây!”

Tôi hoảng sợ.

“Không phải, em – – là anh buông tay trước mà, em còn chưa chạm tới chiếc bình anh đã buông tay.”

Giang Hoài sắc mặt nghiêm nghị:

“Loại tính cách này của em bình thường cẩu thả còn chưa tính, hiện tại thứ quý giá như vậy em cũng dám tùy tiện đối đãi vậy sao?”

Nhân viên phục vụ bên cạnh gật đầu.

“Đúng, chính là do cô buông tay, bộ sưu tập này chính là thứ bảo bối yêu thích nhất của ông chủ chúng tôi, lúc trước chủ tịch Pfizer ra giá 380 triệu, ông chủ chúng tôi cũng không bán.”

“Cô nương này, mời lại đây thảo luận một chút về vấn đề bồi thường đi.”

Quần chúng vây xem xì xào bàn tán.

“Trời ạ, ba trăm tám mươi triệu*!”

*Hơn 1 nghìn 300 tỷ VNĐ

“Nhìn bộ dạng nghèo nàn này của cô ta, có bán mình cũng không bồi thường nổi.”

“Khó chịu nhất là loại người nghèo nàn không rõ này, luôn ảo tưởng về những thứ mình không có được, cũng không chịu đi soi gương một chút, đụng phải loại đồ cổ này, cô ta xứng sao?”

Trong tiếng chỉ trích, tôi tuyệt vọng ôm lấy đầu, nước mắt theo gò má lăn xuống.

380 triệu, tiền lương của tôi cộng thêm tiền thưởng cuối năm được gần hai mươi vạn một năm, vậy phải làm một 1.900 năm mới có thể trả hết.

Từ nhỏ tôi đã cố gắng học tập, sau khi tốt nghiệp cố gắng làm việc, từ thị trấn nhỏ đi đến một bước này, đã là kiêu ngạo và hy vọng trong mắt cha mẹ, nhưng hiện tại tất cả đều bị hủy hết cả rồi.

Tôi xong rồi.

Trong đầu ta ong ong một mảnh, thân thể như lung lay sắp đổ, miệng lại không chịu nghe theo khống chế, còn đang theo bản năng lẩm bẩm.

“Thật sự không phải em, em còn chưa có chạm tới phải bình hoa kia.”

“Em cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy.”

“Làm sao bây giờ, Giang Hoài – – chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Giang Hoài lạnh mặt.

“Ai chúng ta với em?”

“Trừ phi – – em nguyện ý gả cho anh.”

Giang Hoài bỗng nhiên quỳ một gối xuống đất, nhặt một chiếc hộp đựng nhẫn tinh xảo từ trong đống mảnh sứ vỡ lên, sau đó mở ra trước mặt tôi.

“Tiểu Mẫn, bình hoa là giả, trái tim anh yêu em mới là thật.”

“Biến anh thành chúng ta, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ thay em gánh vác, anh yêu em, Tiểu Mẫn.”

“Em đồng ý lấy anh chứ?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.