Thôi Chấn Xuyên nghiêng đầu sang một bên, lẩm bẩm: “Hơi biết.”
Thiển Hạ cười: “Hơi biết mình sai ở đâu, cũng là một tiến bộ lớn rồi, đừng ở đây một mình nữa, đi cùng chúng tôi đi.”
Đối với NPC thì không nên quan tâm quá nhiều về các thứ khác, bọn họ vốn được thiết lập như vậy, bây giờ đang có cơ hội để thu hút nhân tài cho TU787, không thể bỏ lỡ.
Cô vươn tay, có ý muốn bắt tay làm hòa.
Thôi Chấn Xuyên: “!!!”
Hắn ho nhẹ một tiếng, như con lười chậm rãi vươn tay, đặt lên tay Thiển Hạ.
Thôi Chấn Xuyên: Mẹ ơi! Đôi tay mềm mại, nhỏ nhắn!
Hắn cảm động, đầu gối hướng xuống, “Bộp” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Thiển Hạ sửng sốt, vội vàng đỡ hắn, nói: “Biết sai là tốt rồi, không cần phải quỳ gối để xin lỗi đâu.”
Thôi Chấn Xuyên: “……”
Người ta thường nói rằng đàn ông không được mít ướt, lúc này hắn thật sự muốn offline và khóc thật to bên con gấu bông của mình, thật xấu hổ!
Thôi Chấn Xuyên và các học viên của Học viện Quang Giáp Thần Châu đều vô cùng ngạc nhiên.
Không hổ là lão đại của họ, thật có trách nhiệm, thái độ xin lỗi thành thật đến mức này khiến họ cam bái hạ phong!
Người chơi: Tốt quá, Thôi Chấn Xuyên này còn có thể đào tạo được.
Vân Ca cũng ngạc nhiên, “Học viên của anh thực sự là một người tàn nhẫn.”
Trì Dư và Sở Thăng Lợi hiểu rõ tính cách của Thôi Chấn Xuyên, bọn họ đang nghĩ rằng làm sao mà một người như Thôi Chấn Xuyên lại chịu quỳ gối xin lỗi, có lẽ do đứng quá lâu nên chân hắn bị tê? Trì Dư: “Học viên của cô lợi hại hơn.”
Vân Ca gật đầu: “Tất nhiên rồi.” Cô nói tiếp: “Trước đây người của Ghost Hand đã đến gây chuyện trên tinh cầu của tôi, tôi đã hỏi qua bọn họ, Thẩm Tĩnh An không bị sao cả, bọn họ nói do hắn tự nguyện ở lại và không chịu rời đi.”
Cả hai ngạc nhiên, bọn họ chợt nhớ đến đợt trước khi lén lút thăm dò, hai người nhìn nhau như muốn nói gì đó, Vân Ca lại nói: “Không cần nhiều lời, mấy lời khách sáo cũng nuốt lại đi, chúng ta đều có những việc riêng cần làm… Nếu như cảm thấy ngại, vậy đưa số quang não của Mạc Nhu cho tôi.”
“Emmm…” Trì Dư và Sở Thăng Lợi vô ngữ, “Cô làm sao vậy, số quang não của Mạc Nhu mà cô cũng xóa à? Có phải cô cũng xóa số quang não của chúng tôi không?”
Vân Ca vô tư: “Tôi xóa hết toàn bộ, ao bảo lúc đó các người chọc giận tôi!’
Trì Dư lập tức gửi số quang não qua, hắn nói: “Thực ra trước đó tôi đã nói cho Mạc Nhu biết tin của cô trở về, cô ấy không liên lạc với cô sao?”
Vân Ca giật mình, dừng động tác gửi tin nhắn cho Mạc Nhu.
Biết cô trở lại rồi, tại sao lại không có liên hệ với cô.
Vân Ca cảm thấy áy náy, không lẽ Mạc Nhu giận cô sao?
Cô hỏi Trì Dư và Sở Thắng Lợi, Mạc Nhu gần đây thế nào, bọn họ nói với cô rằng họ cũng không biết quá nhiều, Mạc Nhu luôn nói với bọn họ là cô ấy ổn nhưng khi nghe giọng cô ấy bọn họ lại không nghĩ vậy.
Mạc Nhu là người chỉ biết báo tin tốt, chưa biết báo tin xấu bao giờ, bọn họ rất lâu rồi không có ghé qua nhà họ Liễu thăm Mạc Nhu, không phải không muốn đi, mà là Mạc Nhu không cho đến. Mạc Nhu đã kết hôn, mấy người đàn ông như bọn họ đúng thật là không nên thường xuyên ghé qua nhà thăm cô ấy, nên đành từ bỏ việc đó.
Tài khoản Thiên Tế của Mạc Nhu đăng nhập cuối cùng là một năm trước.
Vân Ca nghe lời kể của hai người xong, không chút do dự trực tiếp gọi video cho Mạc Nhu, quang não cũng có thể sử dụng để kết nối với Thiên Tế.
Khoảng nửa phút sau, trước mắt Vân Ca xuất hiện hình ảnh thân hình của Mạc Nhu.
Cô ấy để tóc dài, mặc một chiếc váy đen, ngơ ngác nhìn phía trước, câu đầu tiên cô ấy nói là: “Cô vẫn không hề thay đổi chút nào.”
Vân Ca: “Cô vẫn luôn nói để tóc dài phiền toái mà.”
Mạc Nhu: “Nhưng con gái tóc ngắn không đủ dịu dàng.”