Sắc mặt nhóm con tin thay đổi, có người muốn nói gì đó, nhưng bị người bên cạnh ấn xuống, họ tựa hồ so với người trên tinh hạm còn biết nhiều hơn.
Vân Ca không đi ra khỏi quang giáp, cô ở cuối đội, hướng dẫn người chơi chọn ra những con tin đang cố gắng muốn nói chuyện.
Một trong số đó là Vương Phong, nhân viên của trung tâm kiểm tra đo lường, Sử Tư Nghiên và mấy người khác đều nhìn hắn ta với vẻ mặt căm hận.
Vương Phong cúi đầu khom lưng với người chơi giả thành hải tặc tinh tế, nói: “Tôi biết đây là gì, tôi cũng biết người nào muốn nó. Tôi hy vọng mấy người hứa sẽ thả tôi đi ngay khi tôi nói ra, hơn nữa giúp tôi làm một cái thân phận mới…”
Người chơi còn chưa kịp đồng ý, trên n.g.ự.c Vương Phong nháy mắt đã lộ ra một cái lỗ lớn, người g.i.ế.c hắn là một nhân viên bình thường rất khiêm tốn trong số các con tin.
Hắn ta cầm s.ú.n.g trong tay, khi nhìn thấy quang giáp lao về phía mình, hắn ta không chút do dự tự b.ắ.n mình, trước một khắc chết, hắn ta nở một nụ cười tự mãn nhìn về phía quang giáp.
Người chơi: “Chết tiệt!”
Nhìn thấy cơ thể ngã xuống, Vân Ca dừng lại.
Cảnh Trí, người cũng ở trong khoang quang giáp nói: “Mục tiêu đã c.h.ế.t hoàn toàn.”
Vân Ca hít sâu một hơi, rốt cuộc nó là thứ gì mới có thể khiến cho đôi phương phái người theo giám thị, thậm chí còn g.i.ế.c người diệt khẩu?
Mấy con tin còn lại không ai dám mở miệng, mở miệng thì chết, không mở miệng cũng chết, vậy thì không mở miệng thì hơn.
Mặc cho người chơi có đe dọa như thế nào, nhóm NPC này vẫn nhất định không nói một lời nào.
Vì tránh cho tình huống vừa rồi lặp lại, bọn họ giải tán con tin, thẩm vấn lại một số người hơi có thái độ buông lỏng. Nội dung mà những người này biết hầu như giống với nội dung của những người trên tinh hạm, cũng không đủ để mọi người thu hoạch được bất cứ điều gì.
Ngươi chơi lại hỏi Sử Tư Nghiên, Vương Phong là nhân viên của trung tâm kiểm tra đo lượng, bọn họ chắc chắn nên biết chút gì đó về Vương Phong.
Sử Tư Nghiên: “Mặc dù Vương Phong là đồng nghiệp của chúng tôi, nhưng không quá nhiều người biết rõ về hắn.” Người chơi lại nhìn về phía đồng nghiệp của Sử Tư Nghiên, nhóm đồng nghiệp này khi nhìn thấy hải tặc tinh tế thì chân cũng mềm nhũn, bọn họ gật đầu liên tục khi nghe Sử Tư Nghiên nói, nhưng thật ra một người trong số họ đã nói ra một điều rất hữu ích.
“Dự án nghiên cứu trùng sào nhân tạo vừa được khởi động, Vương Phong đã chủ động đăng ký tham gia dự án này. Trước đây hắn không phải là người chuyên tâm vào lĩnh vực này, sau khi đến đây, tôi thường thấy hắn bí mật liên lạc với người khác, nói mấy lời như hắn đang quan sát…Không ngờ hắn lại là kẻ phản bội!”
Người nói chuyện nghiến răng nghiến lợi.
Người chơi dùng quang não ghi lại lời NPC nói, đang muốn hỏi thêm một câu, đột nhiên lại có một người chơi khác chạy tới nói: “Mẹ nó thật sự thái quá, thì ra Vương Phong là người bionic, tin nổi không??!”
Sử Tư Nghiên hoảng sợ ngẩng đầu.
Người chơi: “Cái gì?”
Bọn họ lao ra ngoài.
Ở chỗ Vương Phong c.h.ế.t đi, người chơi vốn định mang t.h.i t.h.ể hắn ta để qua một bên, không để nó cản đường, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện!
Thịt và m.á.u ở miệng vết thương đã biến mất, để lộ ra một bộ phận máy móc thuộc về người bionic, không giống với người bionic bình thường, là một cơ thể máy móc được cấu tạo từ m.á.u thịt của con người…
Lại nhìn qua người tự tử kia, đúng là nhân loại thật.
Phát hiện Vương Phong là người bionic, mọi người ở đây không màng đến bị hải tặc uy hiếp, ghé vào cùng nhau thảo luận sôi nổi.
“Chẳng lẽ lời đồn đãi là thật?”
“Anh muốn nói tới đám người bionic không nghe lời tự tạo thành một liên minh sao?”
“Đúng vậy, không phải khoảng thời gian trước có rất nhiều người nói mua người bionic về dùng một thời gian thì không nghe lời sao, phải trả về xưởng sản xuất…”
Mấy người chơi không có ngăn cản họ nói chuyện, mà còn vểnh tai lên lắng nghe, chẳng lẽ trên Tinh Cầu Của Chúng Ta còn có vụ người máy thông minh chiến đấu chống lại nhân loại ư? Rốt cuộc, trước đó Khuyết Hân Nghiên cũng từng bị nhân loại coi thường…
Có phải Vương Phong là một phần của cốt truyện này đúng không?