Bọn họ đưa ra những điều kiện rất hậu hĩnh, chỉ yêu cầu được thành lập một chi nhánh công ty tại khu trung tâm của TU787 và chia sẻ lợi nhuận từ một số dự án du lịch, nhìn tổng thể thì coi như khá hợp lý.
Cả hai bên ký hợp đồng với nhau, tốc độ xử lý công việc của công ty Mễ Hàng rất nhanh, họ nói trong vòng một tuần sẽ bắt đầu xây dựng trạm không gian tại TU787, mất khoảng ba tháng để hoàn thành.
Người đại diện cười nói, “Chủ tinh cầu Vân, không ngờ quan hệ giữa cô và Công ty Kỳ Tích lại tốt đến vậy.”
Vân Ca gọi cho Quý Quảng Bình, cảm ơn hắn vì đã giúp đỡ.
Quý Quảng Bình nói, “Cô suy nghĩ kỹ, nhường Nam Phu cho tôi đi.”
Vân Ca nói, “Yên tâm, TU787 sẽ trở thành một tinh cầu cấp C sớm thôi, khi đó anh có thể ở bên Nam Phu mỗi ngày.”
Quý Quảng Bình cắt đứt cuộc gọi bằng một tiếng “Hừ”, liên lạc qua quang não nên hắn chẳng câu nệ gì.
Thiển Hạ và Phượng Hoàng không ngờ Vân Ca trở về nhanh như vậy, thông thường chuyện này ít nhất phải thương lượng vài ngày, thậm chí là một vài tuần chứ nhỉ?
Vân Ca nhìn Thiển Hạ và Phượng Hoàng, liền nhớ đến Hùng Sơ Mặc, Liêu Bàng Tí và Mễ Tử Điền đang ra ngoài chơi. Cô nhớ cô đã dẫn theo sáu người chơi đến đây.
“Kiềm Chi Lư đâu rồi?”
Thiển Hạ và Phượng Hoàng sực nhớ ra, đúng rồi nhỉ, Kiềm Chi Lư đâu rồi, hình như hắn không có mặt suốt!
Họ liên lạc với Kiềm Chi Lư, cuối cùng cũng gọi được video.
Gương mặt bự của Kiềm Chi Lư xuất hiện trên màn hình, hình nền phía sau hắn là căn cứ.
Thiển Hạ ngạc nhiên nói: “Anh về căn cứ rồi hả?”
Kiềm Chi Lư nói: “Thật là, mấy tên c.h.ế.t tiệt các người giờ mới nhớ tới tôi à? Tôi trượt chân rơi c.h.ế.t ở trạm không gian rồi mà mấy người còn chẳng nhận ra thiếu mất một người à?!”
Thiển Hạ và Phượng Hoàng im lặng, bọn họ thật sự không nhận ra, nếu không có lời nhắc nhở của nhãi con, đến giờ bọn họ vẫn chưa biết. Bọn họ cười đùa, “Thì ra sau khi c.h.ế.t sẽ tự động trở về căn cứ à, haha, thế thì anh cứ nghỉ ngơi ở đó đi.”
Sau đó, họ liền cắt đứt cuộc gọi và kể lại chuyện của Kiềm Chi Lư cho Vân Ca.
Vân Ca xoa mũi, Kiềm Chi Lư lại gọi đến, lần này là chuyện liên quan đến căn cứ.
Lần trước, học viện Quân sự Đổng Thiên nói muốn chọn địa điểm tập huấn trên TU787, hiện tại bọn họ muốn gửi một đoàn giáo viên tới khảo sát địa hình, mong Vân Ca cho phép.
Vân Ca đồng ý với yêu cầu của học viện Quân sự Đổng Thiên.
Sau đó, cô hỏi Thiển Hạ và Phượng Hoàng, “Muốn đến học viện Quang Giáp Thần Châu tham quan không?”
Cả hai vui mừng đồng ý, còn về chuyện Hùng Sơ Mặc, Liêu Bàng Tí và Mễ Tử Điền trốn đi chơi, ai bảo họ trốn đi chơi, cơ hội đã lỡ thì không trách ai được, không có cơ hội bù đắp nữa.
Tuy nhiên, ba người nhóm Hùng Sơ Mặc tìm được những thứ thú vị hơn, như thể phát hiện ra một loạt các mật mã bí ẩn.
Những mật mã này ẩn chứa trong các bức tranh phun sơn trên tường phố, trong các khẩu hiệu chống người bionic, hoặc ở một số bảng hiệu nhỏ, hay trên các công trình nhỏ.
Những mật mã này là những câu đố nhỏ khác nhau, cần phải giải mã để tìm địa điểm của mật mã tiếp theo.
Ba người như đang tham gia vào một trò chơi giải đố, vừa giải câu đố, vừa ăn những thức ăn lấy được từ khách sạn, bọn họ ngồi xổm dưới đất rồi giải các mật mã khác nhau.
Nhưng bọn họ lại bị kẹt lại ở một mật mã trong đó, không hiểu được hình ảnh của nó.
Hùng Sơ Mặc tìm kiếm trên mạng, dựa vào kinh nghiệm tìm kiếm thể loại phim không thể mô tả nào đó nhiều năm, cuối cùng đã tìm thấy ý nghĩa của hình ảnh này trên Tinh Võng.
Hùng Sơ Mặc đọc thầm: “Thủ, lĩnh.”
Bất ngờ, mọi thứ xung quanh trở nên tối đen.
Hắn, Liêu Bàng Tí và Mễ Tử Điền, bị người ta trùm bao bố.
Ba người: “Oa! Thật là kịch tính!”