Cung Chính Thiên cuối cùng cũng không trụ nổi, hai mắt nhắm nghiền, ngất xỉu.
“Hả? Chơi hỏng luôn tồi?”
“Bị chơi hỏng rồi, người này thật thảm!”
“Khâu Minh Huy” nằm phía đối diện Cung Chính Thiên chớp mắt, đôi mắt vừa thất thần lập tức sáng lên, các t.h.i t.h.ể trên mặt đất cũng lồm cồm bò dậy, vừa cười vừa mắng các người chơi khác: “Mấy người ra tay cũng thật tàn nhẫn, cũng may tôi kịp thời uống thuốc đỏ, nếu không lại phải trở về căn cứ hồi sinh.”
Người chơi đá mấy cái vào người Cung Chính Thiên đang nằm trên mặt đất, ghét bỏ nói: “Ha ha, năng lực thừa nhận của tên hải tặc này thật sự không ổn, Bạch Ô Nha trước kia còn có khí phách hơn anh ta, đưa anh ta quay về đi.”
Một đám người chơi trói Cung Chính Thiên lại đưa về căn cứ để đội quốc gia trông chừng. Đội quốc gia sau khi biết được những chuyện Cung Chính Thiên đã trải qua đều rơi vào trầm mặc.
Một người vô cùng trung thành với cấp trên, sau lại phát hiện ra mình tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t cấp trên, tâm lý có thể không sụp đổ được sao?
Người chơi thay đổi quần áo rách nát trên người do đánh nhau vừa nãy, sau đó tiếp tục hưng phấn xông ra ngoài.
Vẫn còn bốn tên nữa! Tiếp tục chơi cho đã rồi lại mang bọn chúng về.
Đội quốc gia: “…”
…
Khâu Minh Huy rất hài lòng với những biểu hiện lúc nãy của thuộc hạ, chỉ trong những tình huống nguy hiểm mới biết rõ họ có trung thành với hắn hay không.
Bây giờ hắn đã biết được, bốn người đều là thuộc hạ tốt của mình.
Sinh vật cộng sinh của Khâu Minh Huy cử động thân mình, nó nhìn bốn người với vẻ nghi ngờ, cảm thấy mùi vị không đúng lắm, nhưng sau khi ngửi lại, mọi thứ lại trở nên bình thường, nó thong thả nằm trên vai Khâu Minh Huy. Sinh vật cộng sinh có thể phóng to thu nhỏ, phần lớn chúng thích gây sự chú ý bằng việc xuất hiện trước mắt mọi người, ngay cả khi bị xem như một món đồ chơi.
Khâu Minh Huy hoàn toàn không giữ cảnh giác với thuộc hạ, chỉ cần sinh vật cộng sinh cảm thấy mọi việc đều bình thường, thì mọi thứ đều ổn.
Thực chất, sức mạnh của Khâu Minh Huy cũng không phải thuộc dạng nguy hiểm, chỉ là nhờ sinh vật cộng sinh sử dụng “tinh thần lực cường đại vô song” để xây dựng uy tín trong giới hải tặc tinh tế. Nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng thực tế lại chỉ là một tên yếu đuối.
“Triệu Tiêu” l.i.ế.m môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào sao biển trên vai Khâu Minh Huy, bốn người chơi đi cùng Khâu Minh Huy, phong cách hoàn toàn khác biệt so với nhóm đi cùng Cung Chính Thiên.
Bọn họ không thích những thứ phô trương, giả trang chỉ để dễ dàng tiếp cận NPC, sau đó tấn công NPC.
Khi Khâu Minh Huy đang nghĩ về bản đồ TU787 mà họ đã mua được ở chợ đen, người chơi tiếp cận hắn từ phía sau, giữa chừng liền lấy ra món đồ quý giá của họ từ giữa chân- cái rìu lớn có thể chặt cả cây lẫn người, từng bước tiến đến gần…
Khâu Minh Huy bất ngờ quay lại, cái rìu của người chơi biến mất và được cất vào túi, cười dịu dàng.
Sinh vật cộng sinh trong tâm trí Khâu Minh Huy nói: “Vừa rồi Họ muốn tấn công! Giết họ đi!”
Khâu Minh Huy suy xét rất lâu, cũng chẳng thấy có điểm nào kỳ lạ, hắn đoán rằng có lẽ sinh vật cộng sinh lại đang đói và gây phiền phức. Hắn an ủi: “Chờ chút, lát nữa chúng ta sẽ tìm thức ăn cho ngươi.” Sau đó, hắn cúi đầu tiếp tục xem bản đồ.
Rìu của người chơi xuất hiện, lưỡi d.a.o gần như đ.â.m về phía Khâu Minh Huy, nhưng bị sao biển trên vai hắn chặn lại!
Mắt của người chơi sáng lên, thịt của sao biển này có vẻ không tồi, có độ đàn hồi tốt, khi nấu lên chắc chắn sẽ rất ngon…
Đây là lần đầu tiên sinh cộng sinh hành thấy ham muốn mãnh liệt và đáng sợ như vậy từ đôi mắt của con người. Con người này hình như không phải là nhân loại, mà giống như sự hiện thân của sự tham lam vô tận.
Sự tham lam đó thét lên: Họ muốn tất cả mọi thứ!
Đúng là một tên vô dụng, Khâu Minh Huy nghe thấy tiếng đ.â.m phá của sao biển từ bên trên, mới nhận ra mình đang bị tấn công. Một người như vậy mà lại là một tên hải tặc tinh tế, có thể sống sót đến nay, đúng là ăn may phước lớn.