Trước mặt mọi người, hắn tìm số liên lạc của Vân Ca, sau đó kích hoạt cuộc gọi video và chia sẻ cuộc gọi.
Tất cả mọi người đều nghe thấy: “Bạn đang ở ngoài phạm vi cho phép liên lạc của đối phương.”
Nói cách khác, Thẩm Tĩnh An bị Vân Ca chặn liên lạc.
Nụ cười trên môi Thẩm Tĩnh An tắt ngấm, hắn hỏi: “Hay là anh giúp tôi liên lạc với Vân Ca?”
Đội nhà nước lần nữa gọi video cho Vân Ca.
Thẩm Tĩnh An vẫy tay và cười tươi: “Vân Ca, đám người trên tinh cầu của cô thật nhiệt tình. Những người cô huấn luyện đều là những người rất có thực lực.”
Người chơi ngồi xổm ở góc phòng, nhìn chằm chằm vào hành động của đối phương.
Vân Ca: “Sao anh lại xuất hiện trên địa bàn của tôi?”
Chỉ với một câu, cô gần như chắc chắn đây chính là Thẩm Tĩnh An.
Thẩm Tĩnh An: “Lúc đang định bỏ trốn, nghe những tên ngu xuẩn đó nói sẽ đến TU787. Tôi liền nghĩ dù sao cũng là trốn, trốn đến chỗ cô cũng không tồi, đồng thời giúp cô giải quyết một số vấn đề nhỏ.”
Vân Ca: “Nghe nói anh ở trong trụ sở chính của Ghost Hand thoải mái lắm mà, còn không muốn rời đi.”
“Ừ, tôi vẫn đang tìm kiếm thứ bị lấy mất của cô, nhưng đến giờ vẫn chưa tìm thấy.” Thẩm Tĩnh An nheo mắt, “Tôi vốn không muốn trở về, nhưng nghe nói cha tôi ở bên ngoài có một đứa con hoang, nếu tôi không hành động nhanh, những thứ thuộc về tôi sẽ bị lấy mất.”
Vân Ca: “Thẩm Bồi An phải không?”
Thẩm Tĩnh An: “Cô gặp hắn rồi à? Ai ui, cô đang ở Thần Châu Tinh sao? Cô đang ở Học viện à?!”
Vân Ca gật đầu: “Gặp qua một lần.” Cô nhấn mạnh rằng Thẩm Bồi An đã lợi dụng việc tấn công của người bionic trên tinh hạm để gây chuyện, nhưng cô không đề cập đến sự cố lần đó của Mạc Nhu.
Thẩm Tĩnh An phì cười: “Đúng là một tên vô dụng, hắn cũng chỉ biết dùng những mánh khóe bẩn thỉu như vậy, những người bionic đó có tội tình gì. Cha tôi cũng vậy, thật buồn cười, nói thế cũng không sợ cô chê cười, ông ta giống như một lão già điên, đột nhiên nảy ra ý định tiêu diệt người bionic, nói rằng bọn chúng có thể đe dọa nhân loại… Nhưng nếu ông ta có đối xử tốt hơn với người bionic, cục diện cũng sẽ không như hiện tại.”
Hắn đảo mắt, “Nếu bọn họ đã không coi người bionic là con người, thì tại sao ngay từ đầu lại lập trình chương trình cảm xúc cho họ, điều nầy thật vô nghĩa.”
Người chơi gật đầu đồng tình.
Cốc Hưng Hoa và Sử Tư Nghiên nhìn về phía Thẩm Tĩnh An, không ngờ hắn cũng nằm trong số những người đứng về phía người bionic.
Thẩm Tĩnh An nói: “Tôi dám khẳng định, từ trước đã có rất nhiều người bionic ẩn núp trong nhân loại, và giờ đây sẽ càng nhiều hơn. Cô nên cẩn trọng hơn khi ở Thần Châu Tinh, có thể xung quanh cô có nhiều người bionic có ý đồ xấu đối với loài người. Xem ra những tinh cầu nhỏ như tinh cầu của cô vẫn an toàn hơn, không cần phải lo lắng về những chuyện như vậy.”
Người chơi cười mỉa mai khi nghe thấy điều này.
Nhân vật NPC này thật đáng yêu và ngây thơ…
Vân Ca không lên tiếng.
Cô không nói cho Thẩm Tĩnh An biết, trên TU787 chỉ có ba nhân loại, trong đó có một người nửa người nửa Trùng Tộc, những người còn lại đều là người bionic.
Thẩm Tĩnh An hỏi: “À, trước đây cô toàn sử dụng người bionic, những người đó cô đều đem đi vứt hết rồi à?”
Vân Ca nhìn Thẩm Tĩnh An, không trả lời câu hỏi đó, thay vào đó cô hỏi: “Anh có muốn trở về Thần Châu Tinh để đối đầu với tên em trai đó không, tôi có thể sắp xếp tinh hạm cho anh.”
Thẩm Tĩnh An la ó: “Tôi mới đến mà cô lại muốn đuổi tôi đi. Ít ra cũng hãy để tôi nghỉ ngơi một vài ngày chứ!”
Vân Ca cười nhẹ, “Được, tôi sẽ dặn mọi người chiêu đãi anh thật tốt. Anh muốn ở bao lâu cũng được.”
Thẩm Tĩnh An cười mỉm.
Quang não chuyển lại sang cho đội nhà nước, sau khi chuyển sang cuộc gọi riêng, Ngư Phụ nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Vân Ca: “Theo dõi kỹ Thẩm Tĩnh An, đừng để hắn lảng vảng trên tinh cầu. Nếu hắn không nghe lời và không chịu đi, thì hãy đánh cho hắn gãy chân. Tôi sẽ xử lý sau khi trở về.”