Sinh vật cộng sinh của Khâu Minh Huy còn một chút lợi ích. Ban đầu đội nhà nước nói sẽ giữ lại cho đến khi Vân Ca trở về thẩm vấn kỹ hơn. Tuy nhiên, Vân Ca lại nói bất kể mục đích của họ là gì, trực tiếp g.i.ế.c chết, không để lại bất kỳ biến số nào, bởi vì để họ sống sót có thể gây ra rất nhiều rủi ro.
Lỡ lại thu hút những chủ tinh cầu khác đến đây thì sao.
Lý Lộc Lộc có thể đối phó với sinh vật cộng sinh của Khâu Minh Huy. Cô bé vừa mút tay vừa chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào sinh vật cộng sinh, nghe bảo có thể ăn, cô bé liền lao vào xé xác sinh vật cộng sinh, ngấu nghiến từng mảnh.
Cô ăn rất vội vã, ngay cả những người chơi sống chung tại căn cứ cũng không thể nhịn cười khi nhìn thấy chiếc răng khổng lồ của cô, họ cầm một cái khăn tay lau miệng cho cô bé rồi khuyên bảo: “Lộc Lộc, ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo nghẹn, không ai giành cả.”
Lý Lộc Lộc vươn cổ dùng hết sức nuốt mọi bộ phận trên cơ thể của sinh vật cộng sinh.
Người chơi nhìn thấy cô bé (con trùng) ăn ngon lành, bọn họ nuốt nước miếng chép miệng hỏi: “Ngon không?”
Lý Lộc Lộc xé một miếng thịt đưa cho họ.
Người chơi đưa miếng thịt vào miệng, nhưng lại thấy nó biến mất.
Trông giống thịt, nhưng khi ăn vào trong miệng lại thành không khí.
Chậc, chẳng lẽ không ăn được Hải Hoàng sao.
Bọn họ bỏ hẳn ý định nướng Hải Hoàng.
Thời điểm sinh vật cộng sinh của Khâu Minh Huy dần biến mất, Khâu Minh Huy tỏ ra vô cùng đau đớn và cố vùng vẫy.
Lý Lộc Lộc trở lại hình người, cô bé ôm lấy cái bụng tròn tròn, “Em muốn đi chơi với Cơ Bảo!”
Thần Châu Tinh, Học viện Quang Giáp Thần Châu.
Vân Ca đến văn phòng của Tiêu Dịch, Thiển Hạ và Phượng Hoàng đang chơi đùa với Thôi Chấn Xuyên, Mã Đức Đông và những người khác, Trì Dư đang chăm sóc bọn họ. Tiêu Dịch đứng bên cửa sổ, nhìn xuống toàn bộ khuôn viên học viện, chắp tay sau lưng. Khi nghe thấy tiếng kéo cửa vang lên, hắn quay lại.
“Xem ra con đã thành công, không bị nó khống chế.” Tiêu Dịch hỏi: “Lần này con đến tìm thầy để hỏi về chuyện gì?”
Mắt của hắn nhìn vào đầu Vân Ca, trên đó có một con bạch tuộc.
Hải Hoàng ngửi thấy mùi người này trước đây đã từng có sinh vật cộng sinh, hắn từng là một chủ tinh cầu.
Vân Ca nói: “Con nhớ ra một chuyện.”
Cô đi tới bàn làm việc của Tiêu Dịch, kéo ghế ngồi xuống, đặt balo và Tiểu Tỏa Niệt trong balo xuống.
Tiêu Dịch ngồi đối diện với cô.
Vân Ca hỏi: “Thầy, trong lần đầu tiên thầy đánh con bất tỉnh, con nghe thấy một câu nói, thầy nói tất cả đều là vì thể diện của Vân Thanh Hà… Khi đó con không thấy lạ lùng, chỉ nghĩ rằng thầy và cha con là bạn bè, đó là lý do tại sao thầy chăm sóc con. Thầy và cha con có mối quan hệ gì? Nói cách khác, ai là kẻ đứng sau cái c.h.ế.t của cha mẹ con?”
Cha cô cũng là một chủ tinh cầu, khi cô còn nhỏ đã được cha dẫn đi trên tinh hạm đến tinh cầu đó để ăn mừng sinh nhật, nhưng trên đường lại gặp phải hải tặc tinh tế.
Vân Ca hồi tưởng lại hình ảnh của cha mẹ khi xưa, cô thích chơi cùng với con thỏ bông mà Vân Thanh Hà luôn mang theo bên mình. Bây giờ nghĩ lại, đó hẳn là sinh vật của cha cô.
Sinh vật cộng sinh có sức mạnh kiểm soát con người vượt trội nhưng đối với người bionic thì không. Khi Vân Ca nghe đội nhà nước mô tả quá trình người chơi đối mặt với Khâu Minh Huy, cô chợt nghĩ đến điều này.
Lúc ấy, con thỏ bên cạnh cha cô vẫn còn nhưng khi đối mặt với đợt tấn công của hải tặc tinh tế, cha cô hoàn toàn bất lực, như thể sinh vật cộng sinh không có tác dụng gì cả.
Sau đó, cô đã tìm kiếm cơ hội trả thù những tên hải tặc tinh tế đi xâm chiếm tinh hạm và tiêu diệt bọn họ, nhưng mãi đến giờ cô vẫn chưa tìm ra những kẻ đã g.i.ế.c cha mẹ mình trong kí ức.
Cô đã ủy thác người khác điều tra, phát hiện rằng những kẻ đó đã c.h.ế.t từ rất lâu rồi.
Nhưng một khi cô bắt đầu nghi ngờ nguyên nhân cái c.h.ế.t của cha mẹ mình, Vân Ca tự hỏi: Cha mẹ cô thật sự đã c.h.ế.t sao? Bọn họ có phải là con người không?