Người phụ trách của Hồng Thiên Trúc nhìn những tòa nhà đã có trong trung tâm đô thị của Vân Ca, một số tòa nhà càng nhìn càng thấy quen thuộc, sao lại có phong cách giống như Thần Châu tinh?
Nửa con đường trên bầu trời cũng rất giống với phong cách của Thần Châu tinh.
Hắn thuận miệng hỏi thử.
Vân Ca bên ngoài mỉm cười nhưng bên trong không cười: “Tôi thích phong cách kiến trúc ở Thần Châu tinh.”
Người phụ trách của Hồng Thiên Trúc không hiểu sao lại thấy lạnh cả người, hắn ta mang theo cấp dưới rời đi trước, chúc cho việc xây dựng khu đô thị trung tâm của Vân Ca diễn ra thuận lợi.
Mạc Nhu đã mua một vài thiết kế chung cho khu đô thị trung tâm từ một người bạn cũ mà cô ấy biết với giá rẻ. Thân phận ban đầu của cô ấy đã bị gạch bỏ, đăng ký là đã tử vong, khi cô ấy liên hệ với những người bạn ban đầu, họ rất bất ngờ nhưng vẫn lựa chọn giúp đỡ.
Vân Ca chọn ra những bản thiết kế mà cô thích và đưa chúng cho Cảnh Trí.
Cảnh Trí đã sao chép bản thiết kế vào hệ thống trò chơi của người chơi, cho phép người chơi bắt đầu xây dựng khu đô thị trung tâm theo bản thiết kế.
Vị trí ban đầu của căn cứ sẽ không thay đổi, nhưng chức năng của nó sẽ thay đổi, trong tương lai, tòa nhà của căn cứ sẽ là trung tâm hội nghị trong khu đô thị trung tâm, chuyên dùng cho các cuộc họp.
Hải Hoàng bây giờ rất có hứng thú đi theo người chơi, lấy thân phận là giám sát.
Nó vốn muốn ăn, lúc trước Lý Lộc Lộc ăn sinh vật cộng sinh khó tiêu nên nôn ra, thế là Hải Hoàng dù không no nhưng cũng không còn đói nữa.
Nó với Lý Lộc Lộc từ lúc đó đã có một tình bạn cách mạng sâu sắc với nhau, nó không sợ Lý Lộc Lộc là trùng tộc, thậm chí còn sử dụng đầu óc của mình, thực hiện những tính toán nhỏ.
Khi khiêu chiến tinh cầu bắt đầu vào mùa xuân, nên để Vân Ca dẫn Lý Lộc Lộc đi cùng, khi đó bọn họ nhất định sẽ cặp đôi bất khả chiến bại, sinh vật cộng sinh sẽ bị ăn hết từng thứ một.
Vừa là người cho sữa, vừa là mẹ.
Người chơi biết rằng TU787 đã đổi tên thành Bái Tinh và bọn họ cũng biết Hải Hoàng được gọi là Bái.
Bọn họ đã quen gọi nó là Hải Hoàng hoặc “Tiểu Phi Phi”
Hải Hoàng ngồi trên tóc Hùng Sơ Mặc, kéo tóc hắn, chỉ đạo hắn đi lại trong căn cứ ôm hết hộp gỗ này đến hộp gỗ khác. Bị Hải Hoàng kéo tóc có chút đau, Hùng Sơ Mặc gãi gãi đầu, nhìn về phía trước khó hiểu hỏi: “Sao lại có nhiều hộp gỗ như vậy, bên trong là cái gì?”
Hắn mở hộp ra nhìn.
Mẹ kiếp, là người bionic bọn họ mang từ Thần Châu tinh về…
Bọn họ thực sự đã quên mất mấy tên này!
Hùng Sơ Mặc ngay lập tức báo cáo sự việc này với Vân Ca.
Vân Ca nghĩ cách xử lý mấy người bionic này, cô nói: “Đánh thức theo từng đợt, giữ lại mấy đứa ngoan ngoãn, mấy kẻ không vâng lời thì loại bỏ.”
Hùng Sơ Mặc: “Không thành vấn đề!”
Người chơi chỉ định một nhóm người giải quyết mấy vấn đề của người bionic này.
Khi Cốc Hưng Hoa và Sử Tư Nghiên biết chuyện, bọn họ lập tức chạy đến giúp đỡ, còn hy vọng Vân Ca sẽ cho bọn họ cơ hội để thuyết phục đồng bào của mình.
Vân Ca đồng ý.
Mấy tên bionic có thù hận với nhân loại không thể làm gì được trên tinh cầu của Vân Ca.
Trên tinh cầu của Vân Ca không có mấy người là nhân loại.
Cốc Hưng Hoa và Sử Tư Nghiên vẫn cho rằng muốn bắt giặc phải bắt vua trước, bọn họ đều muốn đánh thức Số 1 trước, chỉ cần thuyết phục được hắn ta, mấy người bionic còn lại dễ thuyết phục hơn nhiều.
Hùng Sơ Mặc: “Không, không, không, chặt bỏ đường lui của hắn đi, thuyết phục những người khác trước, để hắn tỉnh lại cuối cùng, cho hắn nhận thức thử cảm giác tuyệt vọng là như thế nào.”
Hùng Sơ Mặc vẫn nhớ chuyện cũ, chỉ vì hắn cạy chút sàn nhà, đã bị Số 1 bỏ rơi như thế nào.
Hùng Sơ Mặc: Thù này phải trả!
Nơi này được giao lại cho Cốc Hưng Hoa và Sử Tư Nghiên, chỉ để một vài người chơi giám sát, bọn họ không ngờ Vân Ca lại tin tưởng bọn họ như vậy, bọn họ tin chắc nơi này rất thích hợp để người bionic sinh tồn.