Dịch Nhã Lan cười nhìn hắn, nói: “Với con mồi tự dâng tới miệng, tôi không bao giờ khoan dung.”
Cô tiến gần, nắm lấy cằm của đối phương, nhẹ nhàng nói: “Ai bảo chủ nhân tinh cầu Thiên Khởi Tinh thích tôi chứ?”
Qua Phi Bạch bị Dịch Nhã Lan đè vào tường, hắn kìm nén hơi thở, nhìn đôi môi của cô ngày càng gần, không thể nhịn nổi nữa nên nhắm mắt lại.
Không có động tĩnh gì, hắn nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng của Dịch Nhã Lan.
Dịch Nhã Lan: “Rõ ràng là người sống lâu như vậy, còn giả vờ ngây thơ làm gì?”
Qua Phi Bạch mở mắt, Dịch Nhã Lan vỗ nhẹ vào má hắn và nói: “Anh biết đấy, sinh vật mà chị em tôi ghét nhất là nam giới… Định dùng thâm tình để đả động tôi sao? Hay anh công khai sự tồn tại của sinh vật cộng sinh với mọi người đi? Như vậy, có lẽ tôi sẽ đánh giá cao về anh hơn.”
Qua Phi Bạch im lặng.
Đức Đông Tinh.
Mã Hữu Tiền đứng trước kho vàng của mình, cẩn thận đếm số lượng bộ sưu tập.
Hắn cầm lấy một chiếc bình hoa, vuốt ngón tay trên mẫu hoa trên đó rồi lắc đầu, nói: “Xem ra là một tinh cầu cực kỳ thiếu tiền, có tám phần tinh cầu này sẽ luôn tận dụng mọi cơ hội để làm vắt kiệt các khoản tiết kiệm của người khác. Không nên đối đầu với loại tinh cầu như thế này.”
…
Bái Tinh.
Hải Hoàng cầm một cái quang não, ẩn đi hình dạng của mình rồi xông đến vị trí của Vân Ca.
Vân Ca đang tập luyện với Mạc Nhu khi Hải Hoàng bất ngờ xông vào. Cả hai đều bị kinh ngạc và cùng lúc tấn công Hải Hoàng.
Hải Hoàng nằm sấp xuống đất, giơ quang não lên và nói với Vân Ca: “Ta kiếm được tiền rồi!”
Vân Ca cầm lấy quang não và kiểm tra tài khoản của mình. Có hơn 700000 trong đó. Cô thốt lên: “Làm sao ngươi kiếm được số tiền này?”
Hải Hoàng kể cho Vân Ca về công việc chụp ảnh cùng khách du lịch và bán những con gấu bông của nó, nói: “Quảng Trúc Kỷ nói tất cả chỗ này đều là tiền thưởng của ta.”
Vân Ca khen ngợi Hải Hoàng: “Làm tốt lắm.” Cô cất quang não lại.
Hải Hoàng kêu to: “Cô đang làm gì đó! Đó là tiền của ta! Trả lại cho ta!” “…” Vân Ca giật mình, “Ngươi cần tiền để làm gì? Ngươi cũng chả tiêu tiền.”
Hải Hoàng cướp lại quang não, cẩn thận đặt vào miệng, sợ Vân Ca sẽ lấy mất tiền của nó.
Vân Ca phì cười, cô lại để mắt tới số tiền cỏn con này của Hải Hoàng sao?
Cô để mắt thật, một miếng thịt nhỏ cũng là thịt, Hải Hoàng cần tiền để làm gì? Nó sẽ tiêu tiền ở đâu chứ?
Vân Ca lừa Hải Hoàng đưa tiền cho cô, Hải Hoàng cười lạnh lùng: “Muốn lấy tiền trong túi của ta sao, đừng mơ!” Nó quay lưng đi.
Lần này, Hải Hoàng đến chỉ để khoe khoang với Vân Ca, nó có thể kiếm tiền được rồi.
Vân Ca: “?”
Cái tính ham tiền này của Hải Hoàng là sao?
Cảnh Trí nói: “Khi tôi xin tiền của cô, cô cũng cư xử y như vậy.”
Vân Ca mặt không cảm xúc nắm lấy Cảnh Trí và ném hắn vào thùng rác bên cạnh.
Mạc Nhu hỏi Hải Hoàng đến để làm gì, Vân Ca tóm tắt mọi việc kể lại cho cô nghe.
Mạc Nhu cười không ngớt, “Thật đúng là sinh vật cộng sinh của cô, thậm chí tính cách cũng giống nhau.”
Ngay sau đó, cô ấy cảm thấy tò mò: “Việc để sinh vật cộng sinh sinh hoạt tự do như vậy có sao không? Nếu nó không thể kiểm soát bản thân…”
Vân Ca nói: “Không sao.”
Cô phát hiện mối quan hệ giữa chủ và sinh vật cộng sinh là tương tác lẫn nhau. Hải Hoàng có thể thay đổi cô, mà cô cũng có thể thay đổi Hải Hoàng.
Cảnh Trí bò ra khỏi thùng rác, bay đến vai cô ấy ngồi lại.
Buổi tập luyện bị gián đoạn, Vân Ca và Mạc Nhu cũng không tiếp tục nữa.
Mạc Nhu xem xét tình hình thu nhập của Bái Tinh trong tuần vừa qua và nói: “Ngành du lịch thật sự là một phương tiện tốt để kích thích kinh tế và thu tiền một cách nhanh chóng trong thời gian ngắn. Bái Tinh là tinh cầu cấp E có tình hình tài chính tốt nhất mà tôi từng thấy.”
Không tính vốn lưu động, số tiền mặt của Vân Ca có thể xây thêm hai vùng khu đô thị phụ với quy mô như 12 tinh cầu thủ đô.
Bây giờ cô ấy cũng có thể được xem là người giàu, không còn là một kẻ đáng thương chỉ vì một khoản phí quản lý vài chục triệu đồng mà khóc lóc.