Cơ Bảo: “Chúng ta sẽ lật đổ tất cả các tinh cầu ư!”
Hùng Sơ Mặc và mấy người khác: “Đúng vậy.”
Cơ Bảo: “Chúng ta là đội mạnh nhất trong tinh hệ, chúng ta chỉ điểm nào sẽ đánh điểm đó, đánh người nào người đó chết!”
Hùng Sơ Mặc và mấy người khác: “Nói đúng lắm.”
Cơ Bảo chống nạnh, ngẩng đầu cười lớn: “Ta là vương của Trùng Tộc, không ai có mặt mũi như ta!”
Hùng Sơ Mặc và mấy người khác: “Phải.”
Tất cả các xúc tu của Hải Hoàng đều vỗ tay theo từng cặp, chỉ với một mình nó, tiếng vỗ tay đã vang vọng khí thế như buổi hòa nhạc.
Vân Ca: “…”
Quá mệt mỏi.
…
Thiển Hạ bước vào buồng lái của tinh hạm, Hùng Sơ Mặc và mấy người khác vẫy tay với cô ấy: “Yo.”
Cánh cửa buồng lái tinh hạm tự động đóng lại, Thiển Hạ nghe thấy tiếng vỗ tay phấn khích nhiệt tình, cùng lời tuyên bố thứ hai của Cơ Bảo rằng “Hôm nay vương của Trùng Tộc sẽ thống trị toàn bộ tinh hệ”.
Thiển Hạ đen mặt, cô ấy hỏi Vân Ca: “Cứ thể để nó nói ra thân phận của mình như thế này à?”
Vân Ca chưa kịp trả lời, Hùng Sơ Mặc đã chế nhạo: “Đừng nói ở đây chỉ có mấy người chúng ta, cho dù còn có những người khác, với cái đức hạnh của Cơ Bảo, ai lại tin nó là vương của Trùng Tộc, tất cả mọi người đều coi nó trở thành trò đùa của trẻ con.”
Cơ Bảo: “Lão Hùng lớn mật, lại dám ăn nói lỗ mãng với vương của Trùng Tộc, đáng bị đánh! Tiểu Phi Phi, đánh hắn!”
Xúc tu của Hải Hoàng nhẹ nhàng đập vào người Hùng Sơ Mặc, hắn liền phối hợp ngã xuống đất, làm bộ tắt thở nói: “Ta… ta… sai rồi… xin Trùng vương đại nhân ta cho ta một mạng!”
Cơ Bảo chống nạnh cười to.
Dịch Kì Cẩu, Hạ Thối Tử và Khuyết Hân Nghiên dựa vào bên cạnh Hùng Sơ Mặc, giọng khàn cả đi khóc lóc thảm thiết: “Người anh em tốt của tôi! Tại sao cậu lại đi chọc giận vị vương đáng sợ của Trùng Tộc kia chứ?”
Hùng Sơ Mặc nhét vào trong miệng túi máu, cắn nát tỏ vẻ hộc m.á.u nói: “Là tôi không tốt, là lỗi của tôi, các cậu nhớ phải thuần phục Trùng Vương đại nhân cho tốt, cho dù có là kẻ ngốc cũng phải đi theo có biết không?” Cơ Bảo nghe xong, tức giận chạy đến bên cạnh Hùng Sơ Mặc, điên cuồng vò đầu bứt tóc hắn: “Ngươi mới là đồ ngốc!”
Bốn người Hùng Sơ Mặc tóm lấy nó, đè nó xuống đất, hướng vào mấy chỗ như lòng bàn chân, cổ, tai và nhiều nơi khác cù lét mãnh liệt.
Cơ Bảo cũng biết ngứa, nó cười đến không ngừng lại được.
“Ba ba! Ba ba! Ba ba! Đừng cù lét nữa! Ta sai rồi!”
Hải Hoàng cũng muốn bị cù lét, Hùng Sơ Mặc nhìn thân thể kia của Hải Hoàng, không có chỗ nào cù lét được, bọn họ chỉ cù cù hai lần tượng trưng.
Hải Hoàng giả vờ run rẩy, đột nhiên nảy lên, đôi mắt kép nhìn chằm chằm vào miệng Cơ Bảo đang ngậm xúc tu.
Cơ Bảo: “Phản ứng vô thức thôi, thật sự là đói quá.”
Hải Hoàng: “Này, ta thấy ngươi muốn ăn đánh lắm đúng không!”
Nó đuổi theo Cơ Bảo, trong không gian phòng điều khiển đứa dí chạy.
Hai đứa nó chạy tới trước mặt Vân Ca, bị Vân Ca đá văng ra ngoài, lập tức một người, một bạch tuộc và bốn người rúc vào trong góc, đáng thương nhìn chằm chằm Vân Ca.
Vân Ca: “…”
Thiển Hạ: “Bọn họ vẫn ở trong phòng điều khiển nháo vậy hả?”
Vân Ca gật đầu, Thiển Hạ lại hỏi: “Cô nghe mà lỗ tai không đau nhức à?”
Vân Ca lặng lẽ lấy từ trong tai ra hai chiếc bịt tai có khả năng cách âm cực mạnh, Thiển Hạ kinh ngạc: “Vậy làm sao cô biết tôi đang nói cái gì?”
Vân Ca nói: “Khẩu hình miệng.” Cô dừng một chút, sau đó hỏi Thiển Hạ: “Cô có muốn thử lái tinh hạm không?”
Thiển Hạ kinh hỉ gật đầu, “Muốn!”
Cô đã từng lái tinh hạm ở hai đoạn khoảng cách ngắn trong một đoạn đường ngắn, cái này không giống với việc học đi xe đạp, không phải ngã hai lần là học được.
Ngay cả khi có phần thưởng của hệ thống trò chơi, người chơi vẫn rất khó học lái đươccj tinh hạm, các hệ điều hành khác nhau tương ứng với các thao tác được Vân Ca ghi lại rất khó để bọn họ ghi nhớ, không giống như điều khiển quang giáp, có ít thao tác hơn và dễ nhớ hơn nhiều.
Thiển Hạ tiếp nhận điều khiển tinh hạm, kết nối tinh thần lực của mình với quang não điều khiển trên tinh hạm, cô khẩn trương nói với Vân Ca: “Nhãi con, đừng rời xa, nhớ ở bên cạnh nhìn tôi.”