Vậy, vậy, vậy, vậy bọn họ không thể phạm tội.
Người chơi nhận được tin tức, liên minh lại phái người tới.
Liên minh quyết định xem xét việc đánh giá thăng cấp Bái Tinh, thuận tiện hỏi thăm tin tức của năm vị chủ tinh cầu đã tới Bái Tinh trước đó.
Người tiếp đón bọn họ là Mạc Nhu nói: “Bọn họ và chủ tinh cầu của chúng tôi đều đang ngồi tù.”
Người của liên minh nói: “Cô Mạc thật hài hước.”
Mạc Nhu: “Tôi không nói đùa với các anh, các anh tới đúng lúc lắm, ngày mai bọn họ sẽ có thể ra tù.”
Liên minh biết được Mạc Nhu đang nói thật, bọn họ lập tức sợ ngây người.
Lần đầu tiên bọn họ nghe thấy câu chuyện kỳ lạ là các chủ tinh cầu tới thăm một tinh cầu, kết quả cả chủ tinh cầu tới làm khách lẫn chủ nhà đều bị ngồi tù! Chỉ Bái Tinh mới có thể làm ra được chuyện như vậy.
Liên minh giới thiệu một người trong số bọn họ, đó cũng là một vị chủ tinh cầu, người này tới để tìm năm vị chủ tinh cầu kia.
Vị chủ tinh cầu này đội một chiếc mũ trùm đầu màu xám khiến người ta không nhìn rõ khuôn mặt phía dưới chiếc mũ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy đường cong sắc sảo dưới cằm và hơi thở như có như không, mờ nhạt giống như chưa từng tồn tại.
Mạc Nhu nói: “Trước khi mọi người đều đây không báo trước chuyện này cho chúng tôi, mọi người nghỉ ngơi một lát trước đi.”
Liên minh chỉ có thể cười trừ xin lỗi.
Ngày thứ hai, Vân Ca và năm vị chủ tinh cầu được ra tù.
Tâm trạng của Hải Hoàng rất phấn khởi, năm sinh vật cộng sinh khác phải chịu vô số tra tấn, cơ thể cũng ốm đi một vòng, khiến các chủ tinh cầu nhìn vào mà cảm thấy đau lòng.
Vệ Hàn Phi vừa định tiếp tục tìm Vân Ca tính sổ, liền nhìn thấy có một người đứng phía xa, sắc mặt hắn và mấy người Tề Tộc, Xa Hướng Vinh đều thay đổi. Đó là người gác cổng của bàn xám, mỗi khi bàn xám đề cử người mới, người đó sẽ tới thông báo với chủ tinh cầu được lựa chọn.
Năm người nhìn thấy người gác cổng đi về phía Vân Ca, hắn đưa cho cô một tấm thẻ màu xám bạc: “Cô đã trở thành một trong số những người ứng cử viên của bàn xám, cô không có quyền đồng ý cũng không có quyền từ chối, đây chỉ là một lần thông báo.”
Tấm thẻ màu xám bào biến thành đốm sáng, đi vào bên trong cơ thể của Hải Hoàng.
Hải Hoàng hốt hoảng: “Khốn kiếp, thứ gì chạy vào trong cơ thể của ta! Đó là thứ gì! Ta ô uế rồi sao? Ta đã ô uế rồi đúng không?”
Các chủ tinh cầu được sinh vật cộng sinh của bọn họ phiên dịch lại nên hiểu được Hải Hoàng vừa nói gì, bọn họ trầm ngâm suy nghĩ, đường đường là một sinh vật cộng sinh khí thế phi phàm, tại sao lại nói ra những lời như vậy?
Mấy người Vệ Hàn Phi, Tề Tộc kịp thời phản ứng lại, nếu như Vân Ca trở thành ứng cử viên của hội bàn xám, như vậy có nghĩa là…
Người giữ cửa nhìn đám người Vệ Hàn Phi: “Mọi người đều là ứng cử viên, nếu như không muốn làm trái nguyên tắc thì các anh không thể ra tay với Bái Tinh.”
Người giữ cửa lại nhìn Vân Ca: “Quy tắc của bàn xám cao hơn quy tắc của liên minh tinh cầu, “trừng phạt” dành cho cô sẽ mất hiệu lực, mọi người đều là ứng cử viên, không thể cố ý làm tổn thương đối phương, cho đến khi nào trở thành thành viên chính thức.”
Vân Ca: “Bàn xám cái gì, tôi không có hứng thú.”
Người giữ cửa nói: “Cô không có quyền đồng ý cũng không có quyền từ chối, bàn xám là con đường tất yếu mà người mới phải bắt buộc phải lựa chọn.
Người giữ cửa đưa năm vị chủ tinh cầu rời đi, trước khi rời đi bọn họ vẫn cảm thấy không phục, nhưng cũng không dám nói gì cả, sương mù xám xịt ngưng tụ thành một sợi dây màu xám, trói sinh vật cộng sinh của bọn họ lại…
Vân Ca lẩm bẩm: “Đó là thứ gì, khiến người ta rất không thoải mái.”
Hải Hoàng khóc chít chít: “Ta bẩn rồi, ta không còn là Bái Bái sạch sẽ nữa.” . Truyện Bách Hợp
Vân Ca: “…”
Cô trở về nhà, ném Hải Hoàng cho Cảnh Trí, cô cũng phải đi tắm.
Cảnh Trí giúp Vân Ca lau khô tóc và cơ thể, sau đó hắn lấy vài bộ đồ ngủ ra, Vân Ca chọn một bộ mặc lên người, sau đó cô nhét thanh quân đao vào một chỗ thuận tiện trên người để có thể tiện tay lấy ra bất cứ lúc nào.