Mới chia tay mấy tiếng đồng hồ, đã nhớ cô gái nhỏ của anh rồi. Trong nhà không có giường, càng không có chăn gối nhưng anh cũng không định ngủ, vì căn bản không ngủ được, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh cô gái nhỏ nằm trong lòng, mắt như tơ, dáng vẻ không tự chủ. Nhắm mắt lại cũng toàn là những giấc mơ không thể diễn tả thành lời, khiến anh nửa đêm thức dậy mấy lần. Anh gãi đầu, quyết định tăng ca vào buổi tối, tiếp tục sửa sang căn nhà. Nhà đã có điện, anh bật đèn nhặt một giỏ ngói rồi trèo lên mái nhà…
Nhà bà Tằng ở đội Hải Giác đối diện, Tống Duệ Nguyệt dùng Ngọc Dịch tắm rửa thoải mái, nắm xuống là ngủ. Ngày hôm sau, trời vừa sáng đã tỉnh dậy. Bà Tằng dậy sớm hơn cô, đang ở bên ngoài cho gà vịt ăn.
Trước đây, những quả trứng do đàn gia cầm này đẻ ra, bà đều tích lại rồi mang ra chợ bán lén, giờ trong nhà có thêm hai đứa trẻ, đương nhiên là không bán được nữa, còn phải cho ăn nhiều hơn, để những con vật này đẻ nhiều trứng, nếu không sẽ không đủ ăn.
Cũng lạ thật, từ sau đêm hôm đó, rau trên ruộng bỗng dưng mọc nhanh như điên, mấy con gà vịt này đẻ nhiều trứng hơn hẳn bình thường.
“Sáng nấu mì ăn đi? Hôm qua còn thừa khá nhiều nước dùng.” Bà lão nói xong, đặt cái rổ trong tay xuống đất, lại nói: “Cháu nấu phần của cháu là được, bà đợi An An dậy rồi ăn sáng cùng nó.”
Tống Duệ Nguyệt:… Thằng nhóc hư hỏng Lục Kim An này không biết đã rót thứ canh mê thuốc gì cho bà lão mà ăn sáng cũng phải đợi nó cùng. Cô cũng không nói gì, hâm nóng canh, cho một nắm mì vào nồi rồi chan một bát nước dùng, ngon tuyệt! Ăn xong, Tống Duệ Nguyệt đi đến trụ sở đội.
Hôm qua cô không đi làm, hôm nay định ra ruộng chặt năm mẫu mía, kiếm được hơn 20 công điểm, ngày mai lại được ở nhà rảnh rỗi một ngày.
Nghĩ như vậy cũng thấy ổn, làm nửa ngày, nghỉ một ngày rưỡi, kiếm được nhiều công điểm, còn vui vẻ nữa chứ.Những xã viên khác không biết suy nghĩ này của cô, nếu không thì chắc tức đến mức thổ huyết mất.
Tống Duệ Nguyệt quyết định đi cắt cỏ cho lợn trước, giờ biết La Khang Bình ở trong chuồng bò, cô đương nhiên phải nghĩ cách nói chuyện với họ.Đến trụ sở đội, cô thấy trước cửa ồn ào, rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com – .]
DTV
Mắt cô sáng lên, nghĩ thầm không biết có dưa để ăn không?Cũng không biết là đàn ông nhà nào lại đi ăn trộm vợ nhà người ta, hay là tên nào lười biếng lại đi ăn trộm trứng nhà người khác…
Với tâm trạng hóng hớt, cô vui vẻ đi tới, vừa thò đầu vào đám đông thì đã bị người ta bắt được.”Đội trưởng, vừa hay Tống trí thức đến rồi, hôm nay chúng ta phải làm rõ mọi chuyện.”
Người nói là Trần Ý, cô ta từ sáng sớm đã đến trụ sở đội chờ rồi.Hôm qua được Tiếu Hàn Ngọc chỉ cho, hôm nay cô ta đến đây với sự tự tin tuyệt đối.
Tống Duệ Nguyệt:… Ơ kìa! Ăn dưa lại ăn phải mình rồi sao?”Trần tri thức, cô muốn làm rõ chuyện gì với tôi?”
Trần Ý không hiểu sao lại thấy da đầu tê dại nhưng cô ta thực sự không muốn làm giám sát viên lao động nữa, chỉ còn cách cắn răng nói: “Tất nhiên là cô cố tình trả thù, cố tình chỉnh tôi, bắt tôi làm giám sát viên lao động, thực chất là muốn nhân cơ hội này hủy hoại danh dự của tôi.”
Tống Duệ Nguyệt mấy hôm nay cũng không để ý đến chuyện của Trần Ý, giờ nghe cô ta nói vậy thì nhất thời không biết trả lời thế nào.
Nhưng Vu Tư Điềm ở bên cạnh lại tiến lại gần, nói với cô: “Trần tri thức mấy hôm nay đi làm công tác tư tưởng, nghe nói bị Tằng Thiết Đầu đuổi chạy đến bờ ruộng, hôm qua Tằng Thiết Đầu còn chặn người lại định dùng vũ lực với cô ta… Nghe nói là có một tri thức đi ngang qua kịp thời ngăn cản.”
Tống Duệ Nguyệt nghe xong liền cau mày, sự việc phát triển đến mức này, quả thực là cô không ngờ tới.
“Cô cứ nói là cô không làm được việc giám sát viên này, tự nguyện đến công xã học mấy tháng chính trị tư tưởng là được rồi? Bản thân yếu đuối, còn muốn đổ tội lung tung cho tôi, ngứa da rồi phải không?”