Đợi tiên Chu Văn Phi đi, bà Chu vội vàng đi tói, hỏi: “Tiểu Nguyệt, vậy bây giờ chuyện này phải làm sao? Có muốn gọi điện cho Tiểu Lục không, xem cậu ấy có thể nghĩ ra cách nào giúp cháu không.”
Tống Duệ Nguyệt không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ chuyện này cô không thể tìm Lục Yến Từ. Một là bây giờ tìm cũng không tìm được, Lục Yến Từ đi làm nhiệm vụ rồi, hơn nữa từ lời nói của Ngũ Phi Vũ hôm đó có thể nghe ra chức đoàn trưởng của Lục Yến Từ này hình như có gì đó đặc biệt, nhiệm vụ đi toàn là nhiệm vụ bảo mật; hai là căn bản không cần thiết, cô tự mình giải quyết được.
Nhưng cô không thể nói với bà Chu, chỉ nói: “Cháu đi gửi điện tín cho anh ấy ngay đây.” Ra khỏi nhà họ Chu, Tống Duệ Nguyệt thong thả đạp xe trên phố, đến khu thành cổ thì tìm một chỗ ngồi xuống.
Hôm qua lời Trương Chính Cương nói không khó để nhận ra, ông ta chắc chắn muốn chỉnh mình, chỉ phá hoại đơn hàng của cô ở Chương Thành này chắc chăn là chưa đủ, ước chừng còn sẽ tôi kéo chuyện khác. Bây giờ đối với cô, có mấy chuyện quan trọng, một là chuyện hôn sự với Lục Yến Từ, hai là đơn hàng của nhà máy kẹo, ba là thân phận tư bản gia trước đây của ông rngoại nhưng cho dù ông ta có làm hết những chuyện này thì cũng không gây ra ảnh hưởng quá tóớn. Nói về chuyện hôn sự của cô với Lục Yến Từ, đây là bên quân đội tiến hành thẩm tra chính trị, đã gần hai tháng rồi, ước chừng thủ tục phê duyệt kết hôn đã được thông qua.
DTV
Đơn hàng của nhà máy kẹo bọn họ đã hành động rồi.
Thân phận trước đây của ông ngoại cũng không dễ lôi kéo, bởi vì ông đã mất nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa, lúc kiến quốc đã hiến tặng toàn bộ gia sản, chuyện này có ghi chép trong hồ sơ, ngay cả bên quân đội cũng không thể lấy chuyện này làm đề lài.
Vậy thì ông ta có hạ thủ từ những người bên cạnh cô không?
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu lo lắng cho Lục Kim An, bởi vì hôm qua bà Chu có nói, Trương Chính Cương luôn muốn moi lời từ miệng Lục Kim An, hơn nữa bố của Lục Kim An hiện giờ ở Đông Bắc có thể coi là một nhân vật quan trọng…
Buổi tối, Tống Duệ Nguyệt mới về đến nhà lúc chín giờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com – .]
Vừa đến cửa nhà họ Chu, cô đã thấy bà Chu đang đứng đó chờ, sắc mặt vô cùng lo lắng.
“Tiểu Nguyệt này, chú Chu của cháu đợi lâu lắm rồi, cô mau vào đi, có chuyện gấp.”
Tống Duệ Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, đẩy xe vào sân.Chu Văn Phi đi tới: “Tiểu Nguyệt, vừa rồi đại đội Hải Giác của cháu gọi điện tới, nói rằng mấy người phụ trách của Hợp tác xã cung ứng và Bách hóa tổng hợp gọi điện tới đó, nói muốn hủy đơn hàng, yêu cầu trả lại tiền đặt cọc, đại đội trưởng đó lo lắng đến sắp khóc rồi. Yêu cầu cháu nhanh chóng gọi điện lại cho ông ta.”
Tống Duệ Nguyệt nghe xong, im lặng hồi lâu.
“Không sao, cháu không gọi điện, ngày mai tôi đến Hợp tác xã cung ứng và Bách hóa tổng hợp trả lại tiền đặt cọc là được, tiền vẫn còn trong tay chái.”Chu Văn Phi chỉ đến để truyền lời, lại hỏi cô: “Bên cháu đã nghĩ ra cách chưa?”
Tống Duệ Nguyệt gật đầu: “Nghĩ ra cách rồi, chỉ là không nhanh như vậy, phải chờ. Chú Chu, chuyện này chú cũng đừng lo lắng nóng nảy, yên tâm, cháu sẽ không để bọn họ đắc ý đâu.”
Chu Văn Phi nghĩ thầm, cô nhóc này mà có cách thì lúc trước cần gì phải chạy đến đảo Nam Châu làm thanh niên trí thức nhưng nghĩ lại, trước kia cô chỉ là một mình, bây giờ dù sao cũng có một đối tượng lợi hại, không chừng người ta có cách thật.Thôi, ông lăn lộn đến tuổi này, làm chủ nhiệm ở phường mười mấy năm cũng không thăng tiến được nữa, cứ như vậy thôi, nếu đổi thành người khác, ông ấy còn có thể nghiến răng giúp đỡ nhưng bây giờ đối phương là Lâu Chí Cường, ông ấy thật sự là có tâm mà bất lực.
“Có cần tiện thể chào hỏi chú Hứa bên đó không? Hỏi xem ông ấy có thể đưa ra chủ ý gì không.”
Tống Duệ Nguyệt lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện này ông ấy không tiện nhúng tay, chú Chu, cả chú nữa, đừng quản nhiều quá, tránh cho Lâu Chí Cường mượn cớ gây chuyện.”