Mục Thần

Chương 58



Khi nhìn rõ bóng người đang ngồi ngay ngắn trong phòng luyện đan đó, Lan Du ngẩn ra.

“À chuyện là thế này. Tiểu Ngữ cũng là một thầy luyện đan một sao, nên con bé cũng thường xuyên đến đây luyện đan!”, Úc Trở giải thích.

“Ồ, vậy ư?”

Lan Du cười lạnh nói: “Các phó Úc, nhưng người luyện đan đó đâu phải là Diệu Tiên Ngữ!”

Lan Du vừa nói câu này ra, Úc Trở mới phát hiện Diệu Tiên Ngữ đang đứng một bên quan sát một người thanh niên đang luyện đan trước lò.

Người thanh niên đó là ai?

“Hừ, một nơi quan trọng như phòng luyện đan sao có thể cho người lạ tuỳ ý ra vào chứ? Chẳng may để lộ các phương thức luyện đan của Thánh Đan Tông ta ra ngoài thì sao?”

Lan Du lạnh mặt, bước nhanh tới đạp cửa.

Uỳnh một tiếng, Diệu Tiên Ngữ đang tập trung toàn bộ tinh thần nhìn Mục Vỹ giật nảy mình.

Thấy Mục Vỹ chỉ hơi rùng mình một chút, mà không hề bị ảnh hưởng gì, Diệu Tiên Ngữ hướng ánh mắt giận dữ về phía những người đang đi từ ngoài vào.

“Úc thúc thúc, thầy Mục Vỹ đang luyện đan, thúc phải biết thầy luyện đan kỵ nhất là bị người khác quấy rầy khi đang luyện đan chứ!”

Diệu Tiên Ngữ không khỏi trách cứ.

Dáng vẻ mếu máo, cau mày và giậm chân của Diệu Tiên Ngữ khiến Úc Trở và đám Lan Du thấy vô cùng kiều diễm, nhất thời ai nấy đều ngây ngốc.

Ai mà ngờ vừa mở cửa ra đã thấy cô nhóc nhem nhuốc bẩn nhỉu đã trở nên xinh đẹp động lòng người sau khi đã tắm rửa sạch sẽ thế này.

Quả đúng là một vẻ đẹp hại nước hại dân!

Nhưng vừa nghĩ tới người đẹp này lại lên tiếng thay cho cái tên vừa ra tay đánh mình, Lan Du lập tức biến sắc mặt.

“Luyện đan? Ha ha…”

Lan Du tiến lên trước một bước, cười nhăn nhở nói: “Tên ăn hại này cũng biết luyện đan sao? Thế hắn đang luyện chế đan dược gì vậy?”

“Ngươi ăn nói cho cẩn thận!” Diệu Tiên Ngữ không vui nói: “Thầy Mục đang luyện chế Ngưng Mạch Đan!”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 2 - Chương 281: Sương giáng

“Ngưng Mạch Đan? Ha ha…”

Nhìn thấy dược liệu trên giá, Lan Du cười lớn nói: “Tiểu Thư Tiên Ngữ này, cô không lừa ta đấy chứ? Ngưng Mạch Đan mà cần quả Hồi Linh với cỏ Thiết Sơn ư? Cô không bị tên mặt người dạ thú kia lừa đấy chứ?”

“Tiểu thư Tiên Ngữ, Ngưng Mạch Đan bắt buộc phải có một loại thảo dược là quả Sinh Sinh thì mới luyện chế thành công được. Thầy Mục này của cô chắc đang lừa cô rồi…”

Lúc này, Úc Trở nhìn chằm chằm vào Diệu Tiên Ngữ, rồi thật thà nói: “Với lại, Ngưng Mạch Đan là đan dược nhị phẩm, Mục Vỹ trông có vẻ chưa tới hai mươi tuổi thì sao có thể là một thầy luyện đan hai sao được!”

Phía này, thấy Thiệu Vũ với Lan Du có sự thay đổi chóng mặt trong cách xưng hô với Diệu Tiên Ngữ, thái độ cũng khác hẳn, Úc Trở cau mày, vẻ mặt vui vẻ đã biến mất.

“Các người…”

Diệu Tiên Ngữ tức giận nói: “Ta không thèm phân bua với các người nữa, tóm lại là các người không biết sự thần kỳ của thầy Mục đâu!”

Thấy Diệu Tiên Ngữ giận dữ phùng má, làn da trắng ngần, Thiệu Vũ sáng mắt, phấn khích hệt như tên thợ săn phát hiện ra con mồi ngon lành.

“Hừ, ta thấy tên này chỉ đang cố làm ra vẻ huyền bí thôi. Coi ta phá đan hoả của hắn đây, xem hắn còn ra vẻ được nữa hay không!”

Lan Du lạnh mặt, lách người xông về phía Mục Vỹ.

Miệng gã nói là phá đan hoả, nhưng lại giơ tay đánh thẳng tới sau lưng Mục Vỹ.

Rõ ràng là gã không chỉ muốn phá hoại đan dược của Mục Vỹ, mà còn định khiến Mục Vỹ bị đan hoả khi luyện đan phản phệ!

“Đừng!”

Không ngờ Lan Du lại ra tay hèn hạ như vậy, Diệu Tiên Ngữ không hỏi kinh hãi hô lên.

Nhưng đã không kịp nữa!

“Ngươi không biết là không được làm phiền khi thầy luyện đan đang luyện đan ư?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 66: Hình như ba cũng thích mẹ nữa

Song khi Lan Du sắp tiến gần đến lưng của Mục Vỹ, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên.

Xì một tiếng, đốm lửa cuối cùng dưới lò luyện đan đã tắt. Mục Vỹ đang ngồi xếp bằng chợt ngửa người ra sau, giơ tay ra chộp mạnh lấy cánh tay của Lan Du.

“Ta hết lần này đến lần khác nhân nhượng cho ngươi, mà ngươi lại càng làm tới!”

Bụp một tiếng, Mục Vỹ bắt lấy tay Lan Du, sau đó lặng lẽ dùng sức, đánh gã ngã xuống, khiến bụi bay mù mịt.

“Ta thấy ngươi có vẻ thích dùng tay đánh lén người khác quá nhỉ! Thế thì ta sẽ phế cánh tay này của ngươi, để ngươi biết rằng có những người ngươi không nên động vào!”

Giọng nói lạnh băng của Mục Vỹ vang lên, hắn giơ tay!

Bát Hoang Sinh Tử Ấn – Toái Ấn!

Hai ấn ký lan ra bàn tay của Mục Vỹ, rồi hạ xuống ầm ầm.

“Không được!”

Phụt, máu tươi bắ n ra, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Mục Vỹ bỏ ngoài tai lời can ngăn đó, vẫn tiếp tục tung chưởng!

Máu tươi lênh láng trên mặt đất, mặt Lan Du tái mét, gã kinh hãi nhìn Mục Vỹ chằm chằm.

Quái thú!

Tên này đúng là một con quái thú!

“Mục Vỹ, ngươi dám!”

Thấy Lan Du nằm dưới đất, mặt mày tái xanh, Thiệu Vũ bước lên trước, quát.

Hắn ta cũng đã nhìn thấy hành động trước đó của Lan Du, nhưng không ngăn cản là vì hắn ta cũng muốn khiến Mục Vỹ mất mặt.

Hắn ta dễ dàng nhìn ra Diệu Tiên Ngữ xinh đẹp tuyệt trần này khá có thiện cảm với Mục Vỹ.

Giây phút nhìn thấy Diệu Tiên Ngữ, hắn ta đã động lòng!

Vì vậy, nếu Lan Du có thể quấy phá Mục Vỹ luyện đan, thậm chí khiến hắn bị phản phệ và trở thành người tàn phế thì đây cũng là chuyện tốt với hắn ta!

Nhưng hắn ta không ngờ là vào lúc quyết định, Mục Vỹ đã có thể tắt lửa và luyện đan thành công, hơn nữa còn bẻ gãy một cánh tay của Lan Du với khí thế nhanh như chớp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 137: C137: Chương 137

“Sao ta lại không dám?”

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn Thiệu Vũ, quát lại.

Hắn là thầy luyện đan, điều kỵ nhất là bị người khác quấy rối khi đang luyện đan dược.

Nếu ban nãy, hắn không kịp thời tắt lửa trước khi Lan Du ra tay thì dù là đòn đánh lén đó của gã hay sự phản phệ của đan hoả, hắn cũng sẽ bị thương nặng, hay thậm chí còn bị phế kinh mạch.

Lan Du biết rõ chuyện này nhưng vẫn ra tay thì đúng là tự tìm chết!

“Giỏi, ngươi giỏi lắm! Dám ra tay với đệ tử của Thánh Đan Tông ta. Mục Vỹ, ngươi có chết cũng đáng!”, Thiệu Vũ không muốn bị mất thể diện trước mặt Diệu Tiên Ngữ, nên đỏ mặt lên quát tháo.

Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

“Thánh Đan Tông thì ghê gớm lắm à?”

Đối diện với lời quát tháo của Thiệu Vũ, Mục Vỹ tỉnh bơ đáp: “Ta thấy đệ tử của Thánh Đan Tông chỉ được cái to mồm thôi!”

Dứt lời, Mục Vỹ liếc về phía Lan Du đang nằm dưới đất không ngừng r3n rỉ.

Một cánh tay của gã bị Mục Vỹ bẻ gãy vẫn còn chưa hồi phục thì một tay khác đã lại bị hắn chặt đứt. Sau này, Lan Du đã không còn hi vọng tiến thêm một bước trên con đường võ đạo nữa.

“Đúng, Lan Du ra tay là sai. Nhưng ngươi cũng không nên phế một tay của người ta như thế!”, Thiệu Vũ không muốn mất phong độ trước mặt Diệu Tiên Ngữ nên vẫn nói chuyện có lý lẽ.

“Nếu ta không phế một tay của gã, mà bị đan hoả phản phệ, kinh mạch bị phế thì người chết là ta. Không biết công tử Thiệu Vũ có nghĩ đến chuyện này hay không?”

Thấy Mục Vỹ vẫn cứ dửng dưng như không, Thiệu Vũ đã hoàn toàn nổi giận.

“Ngươi là cái thá gì mà đòi so sánh với đệ tử Thánh Đan Tông ta?”

“Thế ngươi là cái thá gì mà dám to mồm với ta hả?”

“Đúng là chán sống rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.