Mười Lăm Mùa Xuân

Chương 11: 11: Vậy thì em sẽ chấp nhận



Mua máy xong, ra khỏi cửa hàng điện thoại.

Cố Thiên Quân nhét thẻ sim vào điện thoại, kiên nhẫn chờ điện thoại khởi động, cô ấy mỉm cười với Thời An, “Con muốn ăn gì?”

“Để con suy nghĩ.”

Điện thoại vừa khởi động liền đổ chuông.

Thời An vội nói: “Dì Cố, dì mau nghe điện thoại đi.”

“Ừ.”

Cố Thiên Quân nhớ, số điện thoại này vừa rồi đã gửi tin nhắn cho cô ấy, cô ấy bấm nút nghe, áp điện thoại vào tai: “Alô, xin chào.”

Không biết bên kia nói gì.

Thời An nhìn môi Cố Thiên Quân khẽ mở, lại khẽ run rẩy.

Dì Cố, có chuyện gì vậy?

Thời An không dám hỏi.

Sau khi Cố Thiên Quân cúp điện thoại, Thời An vô cùng chu đáo hỏi: “Dì Cố, có phải dì có việc bận không? Dì đi lo việc của dì đi, tự con về nhà được.”

“Làm sao dì để con tự về nhà được, An An, bây giờ đúng thật là dì có việc, nên dì không thể đi ăn cùng con được, dì biết con rất đói, dì bảo dì Thiên Nhiên đến đón con, nhờ em ấy dẫn con đi ăn, được không?”

“Dì Thiên Nhiên?”

“Ừ, đó là em gái dì.”

Trong lòng Thời An không muốn, nhưng vẫn gật đầu nghe lời, “Được ạ, vậy con ở đây chờ dì ấy.”

Cố Thiên Quân đi đến một bên, gọi cho Cố Thiên Nhiên.

Thời An không nghe rõ Cố Thiên Quân đang nói gì, nó đứng ở ngã tư, nhìn từng người, từng người lạ đi ngang qua mình, nỗi sợ hãi đột ngột khiến nó hoảng loạn không thôi, đột nhiên rất muốn ôm lấy Cố Thiên Quân.

Nó tiến lên một bước, nhưng lại nghe thấy Cố Thiên Quân nói: “Chưa chắc tối nay chị về được, em lo cho Thời An nhé.”

Thời An che giấu biểu cảm mất mát, cúi đầu, lẳng lặng lùi về sau một bước nhỏ.

Cố Thiên Quân từ trước đến nay đều rất tinh tế, nhưng lúc này cô ấy quá lo lắng, vì thế mà bỏ lỡ nỗi buồn và u sầu gần như trong tầm tay của Thời An.

Thời An ngoan ngoãn đứng phía sau Cố Thiên Quân, chẳng nói chẳng rằng, không làm bất kỳ động tác thừa thãi nào.

Tham Khảo Thêm:  Chương 28

10 phút sau, Cố Thiên Nhiên tới, cô nàng hạ cửa kính xuống nửa chừng, vẫy tay với Thời An, “Nhóc con, mau lên xe.”

Thời An vô thức nhìn Cố Thiên Quân.

Dường như Cố Thiên Quân rất bận, lại trả lời một cuộc điện thoại khác.

Giọng Thời An nhỏ đến nỗi Cố Thiên Quân không nghe được, “Dì Cố, tạm biệt.”

Nó bước đến chỗ xe của Cố Thiên Nhiên, mở cửa, ngồi vào ghế phụ.

Nó không ngừng nhìn vào gương chiếu hậu, từ góc độ này, vừa vặn có thể nhìn thấy Cố Thiên Quân, nó thấy Cố Thiên Quân vừa đi vừa nghe điện thoại, đến khi Cố Thiên Quân đi đến góc mù, không nhìn thấy nữa, nó sốt ruột, muốn thò đầu ra ngoài cửa xe.

Có rất nhiều xe qua lại.

Cố Thiên Nhiên nhanh tay nhanh mắt, tóm lấy nó, “Làm gì thế? Như vậy nguy hiểm lắm đó.”

Thời An lập tức ngồi ngoan, không dám cử động lung tung.

Trong lòng Cố Thiên Nhiên vốn dĩ đang rất bực bội, cô nàng đang hẹn gặp cùng một cô em xinh đẹp, bị cuộc gọi của Cố Thiên Quân quấy rầy, chuyện tốt cứ như vậy mà nhỡ nhàng.

Nhưng Thời An rất dễ thương, cô nàng cũng không còn quá bực bội nữa, không nhịn được mà muốn chọc nó, “Con mấy tuổi rồi?”

Thời An chớp mắt, “8 tuổi ạ.”

Cố Thiên Nhiên chỉ vào trán Thời An, “Bị thương hả? Chắc chắn là vì con không nghe lời nên bị Cố Thiên Quân đánh rồi.”

Sống lưng Thời An thẳng tắp, giọng nói cũng không còn như muỗi kêu nữa, “Không phải, dì Cố rất rất tốt với con.”

“Dì Cố?”

Cố Thiên Nhiên cười nửa miệng: “Dì cũng họ Cố, con gọi dì một tiếng dì Cố để dì nghe xem nào.”

Trong lòng Thời An chỉ có một dì Cố, đó chính là Cố Thiên Quân.

Nó cúi đầu nhìn hàng cúc cuối cùng của chiếc áo choàng, trong mắt hiện lên một vẻ u sầu không biết từ đâu mà tới.

Cố Thiên Nhiên vẫn luôn nhanh mồm nhanh miệng, “Trước giờ dì chưa từng thấy đứa bé nào đa sầu đa cảm như con đâu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 456: Canh cá

Thời An khó xử hồi lâu, ngẩng đầu, mạnh dạn nhìn Cố Thiên Nhiên, nó dùng giọng điệu mềm mại gọi, “Dì Thiên Nhiên.”

Giọng nói của bé gái là âm thanh dễ nghe nhất, âm thanh này, trực tiếp làm cho trái tim Cố Thiên Quân vui vẻ đến mất phương hướng, tâm trạng cô nàng vui vẻ khác thường: “Miệng ngọt thế, cũng đáng yêu đấy, hay là dì bàn bạc với chị ấy một chút, để chị ấy tặng con cho dì ha?”

Thời An sửng sốt, nó lắc đầu thật mạnh, “Không được.”

“Sao căng thẳng thế? Được rồi, được rồi, không trêu con nữa.”

Không lâu sau, Cố Thiên Nhiên đã thư giãn đôi mắt, cô nàng đeo kính không viền vào, nghiêng đầu hỏi: “Ngồi vững chưa?”

Thời An ngu ngơ gật đầu, “Rồi ạ.”

“Vậy chúng ta xuất phát nha.”

“Đi đâu ạ?”

Cố Thiên Nhiên đạp ga, vẻ mặt thần bí: “Một nơi con nhất định sẽ thích.”

Trong bệnh viện.

Cố Thiên Quân canh chừng trước giường bệnh, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Thẩm My Khê, trong lòng vô cùng hỗn loạn.

Thẩm My Khê đã uống hơn nửa lọ thuốc ngủ, may mắn được đưa đến bệnh viện kịp thời, hiện tại đã qua cơn nguy kịch.

Cố Thiên Quân nghĩ đã thấy sợ vô cùng, cô ấy luôn nghĩ nếu như không cứu được Thẩm My Khê thì sẽ ra sao, nghĩ đến đây, trái tim mỏi mệt, cô ấy định đi ra ngoài hít thở không khí.

Ngoài Tưởng Hải Dao đã đưa Thẩm My Khê đến bệnh viện ra, còn có Tô Nhiên.

Cố Thiên Quân mở cửa, yếu ớt nói: “Tô Nhiên, chị theo em ra ngoài một chút.”

Trong hành lang, Cố Thiên Quân ngồi ở vị trí ngoài cùng của dãy ghế dài, Tô Nhiên ngồi xuống cách đó hai ghế.

Cố Thiên Quân bực bội túm tóc, “Tại sao chị lại ở đây? Ai nói cho chị biết My Khê có chuyện?”

“Là… Tưởng Hải Dao.”

Tô Nhiên cúi đầu, ra sức xoa hai tay, mở miệng khó khăn nói: “Chị xin lỗi, Thiên Quân, thật ra mấy năm nay, chị vẫn luôn giữ liên lạc với My Khê.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 342: C342: Chu thiên tinh đấu tam hồn thất phách âm dương nghịch 2

Khóe miệng Cố Thiên Quân giật giật, muốn cười nhưng lại không cười nổi, sắc cô ấy sa sầm, “Vậy là hai người đều giấu giếm em, phải không?”

“Chị và cậu ấy chỉ thỉnh thoảng mới liên lạc, sau khi em và Thời An rời khỏi trường vừa nãy, Tưởng Hải Dao gọi điện thông báo cho chị, chị mới vội tới đây.”

Cố Thiên Quân lạnh lùng liếc nhìn cô nàng, đứng dậy nói: “Em chỉ tin những gì mình nhìn thấy, bất kể là hiện tại, hay kể cả chuyện năm đó.”

Tô Nhiên không dám nhìn Cố Thiên Quân, chỉ dám nhìn chằm chằm vách tường, “Chị…”

Những lời còn lại, cô nàng không nói ra.

Chị muốn nói với em rằng, chị cũng yêu em, nhưng chị không thể nói cho em được.

Cố Thiên Quân đứng dậy bỏ đi.

Phía sau cô ấy, Tô Nhiên nói: “Phải rồi, đã tìm ra những người bắt nạt Thời An, tổng cộng 8 người.”

Cố Thiên Quân dừng bước, quay người qua, hô hấp đột nhiên ngưng lại, “8 đứa học sinh sơ trung bắt nạt một cô bé như An An?”

“Ừ, không dưới một lần.”

Tô Nhiên an ủi: “Chúng sẽ phải trả giá cho hành vi của mình, em đừng quá tức giận, giận quá không tốt cho sức khỏe.”

Cố Thiên Quân cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc, “An An phải chịu oan ức lớn như thế, em làm sao không tức giận cho được?”

“Chị hiểu tâm trạng của em, chị cũng thấy em rất thích Thời An, nhưng chị có chuyện muốn hỏi em.”

“Chuyện gì?”

“Em không màng đền đáp mà đối xử tốt với cô bé như vậy, có từng nghĩ qua, giả dụ nếu một ngày cô bé lớn lên, không còn gần gũi với em nữa, em sẽ làm thế nào?”

Lòng tốt của Cố Thiên Quân đối với Thời An không vụ lợi, cả đời này cô ấy sẽ không cấm đoán Thời An bay lượn, nếu như Thời An muốn bay, cô ấy thậm chí còn sẽ giúp Thời An bay tới bất cứ nơi nào, ngay cả khi nơi ấy cách cô ấy rất xa, rất xa.

Giọng cô ấy dịu dàng: “Vậy thì em sẽ chấp nhận.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.