Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế

Chương 134: C134: Xảo quyệt



Biên dịch: Yên Hy

Mặt trời vừa lặn, bóng đêm dần dần bao phủ khắp Khe Vực Sâu, độ ấm cũng nhanh chóng giáng đến dưới âm 30 độ.

Bốn người đuổi trước mặt trời lặn dựng xong lều, dùng khung thép gia cố, đi vào lều dùng keo nóng chảy đóng kín gió, mượn nó ngăn cản gió lạnh ăn mòn.

Lều trại bị gió đêm thổi bay phất phới, may mắn là cấp bậc quân dụng, nếu không nhất định sẽ bị ném bay về phía không trung.

Càng tới gần Khe Vực Sâu, ảnh hưởng hạt lưu còn sót lại càng lớn, hơi nước mỏng manh không ổn định xâm chiếm bề mặt đất, ang đến một tia điện giật đau đớn; thông tin bị quấy nhiễu, máy liên lạc hầu như mất đi tác dụng.

Trung tướng Đổng Thành vài lần muốn liên hệ Thẩm Ngôn, lại chỉ có thể nghe được tiếng máy liên lạc truyền đến tít tít, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Hiện giờ, ông chỉ có thể thông qua đạn tín hiệu tới xác định bốn vị thiên chi kiêu tử đã an toàn.

Chỉ hy vọng hết thảy mạnh khỏe.

10 giờ tối, thượng tướng Phó Tắc Tuyên dẫn dắt quân đoàn số tám chuẩn bị tiến hành bước nhảy không gian cuối cùng.

62 binh sĩ cùng hơn một ngàn quân sĩ được chọn lựa tỉ mỉ, rạng sáng 1 giờ tiến vào phạm vi hành tinh hoang A1084, trải qua năm tiếng thích ứng trọng lực và nghỉ ngơi, trực tiếp rớt xuống khu vực bên cạnh rừng mưa Tinh Sâm, tụ họp với bốn người Thẩm Ngôn.

Chỉ là máy định vị không nhạy, lộ trình liên lạc xa không thể tiến hành dưới tình huống bình thường, hai bên hội hợp chỉ sợ có khó khăn nhất định.

Phó Tắc Tuyên đứng bên cửa sổ, trên mặt kiên nghị hiện lên một tia lo lắng.

Mười sáu năm qua, bóng ma ô nhiễm tinh thần lực vẫn luôn cùng với anh ta, nếu Khe Vực Sâu thật sự có Vua tồn tại, anh ta không biết có bảm đảm sự an toàn của Thẩm Ngôn ——

Cho dù như thế nào, anh ta đều sẽ tận lực bảo vệ tốt đối phương, chẳng sợ trả giá bằng sinh mệnh này.

Nếu không có Thẩm Ngôn, anh ta thẳng đến tử vong cũng không thể thoát khỏi nỗi đơn của ô nhiễm tinh thần, mạng này vốn thuộc về đối phương.

“Xin chú ý, bước nhảy không gian lần thứ ba sẽ mở ra sau hai phút, xin nhanh chóng tiến vào khoang trọng lực……”

Nghe được thông báo, Phó Tắc Tuyên thu hồi suy nghĩ trong lòng, thân hình cao lớn nằm vào khoang trọng lực, khóa kỹ cửa khoang.

Cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt đánh úp lại, chờ mọi người lại lần nữa tỉnh lại, tinh hạm đã tiến vào phạm vi trọng lực của hành tinh hoang A1084.

Thần sắc Phó Tắc Tuyên lãnh đạm: “Toàn bộ tướng sĩ quân đoàn số tám, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn, tinh hạm đúng 5 giờ sau rớt xuống.”

“Được!”

*

Ánh mặt trời sáng chiếu trên đất, độ ấm dưới ánh nắng chiếu xuống dần dần bay lên, tiếng gió lại như cũ lạnh thấu xương.

Thẩm Ngôn trước tiên mở cặp mắt tím xinh đẹp kia, từ túi ngủ đứng dậy.

Cậu vốn tưởng rằng tối hôm qua sẽ trằn trọc khó thể đi vào giấc ngủ, lại không nghĩ rằng một đêm ngủ ngon, đến Tinh thần lực vẫn thể lực bị tiêu hao đều được bổ sung, trạng thái cơ bản khôi phục đến tốt nhất.

Omega thu túi ngủ, khoác áo choàng đi ra từ lều trại, ba người khác cũng lục tục tỉnh lại, đang sửa sang lại vật tư.

Thẩm Ngôn mở ra máy liên lạc quân dụng, nhưng đối diện chỉ có tiếng tít tít, liên tục thử rất nhiều lần đều thế này.

Cậu nhíu mày, lúc này nếu thiết bị công nghệ cao không được trái lại không bằng thử một chút thủ đoạn nguyên thủy.

Thanh niên giơ tay hướng tới không trung phóng ra một quả đạn tín hiệu, chuẩn bị nửa tiếng sau khởi hành đi đến Khe Vực Sâu trước.

Đạn tín hiệu được bắn ra lập tức bị nhân viên hậu trường thời khắc chú ý Trường Quân Đội Đế Quốc bắt được, tâm trạng nôn nóng của trung tướng Đổng Thành rốt cuộc rơi xuống, nhanh chóng hạ lệnh lợi dụng hết thảy phương pháp xác định vị trí đám người Thẩm Ngôn.

Mười mấy nhân viên công tác công việc lu bù lên, hàng trăm máy tính cao tốc giải toán, vệ tinh lượng tử cùng máy rà quét hồng ngoại cũng đang không quét khu vực địa hình xung quanh Khe Vực Sâu, khí thế tăng độ chính xác lên cao nhất.

Từ lúc phơi ra Thẩm Ngôn là thiên tài cấp SSS, áp lực của ban tổ chức lớn đến xưa nay chưa từng.

Mọi người đều đánh lên tinh thần 120%, ngàn vạn không thể để thiên tài ngàn năm khó gặp này xuất hiện bất luận sơ xuất gì.

“Trung tướng, đã xác định vị trí của bốn người Thẩm Ngôn!”

“Lập tức đồng thời báo cho thượng tướng Phó Tắc Tuyên.”

“Vâng!”

Lúc này Quân đoàn số tám sắp rơi xuống bên cạnh rừng mưa Tinh Sâm, tín hiệu vẫn chưa bị quấy nhiễu.

Khi tiếp thu đến định vị, tất cả quân sĩ đẩy nhanh tốc độ hướng về phía nhóm Thẩm Ngôn, dự tính trong hai tiếng đến.

Cùng lúc đó, bốn chiếc cơ giáp hóa thành tia sáng hướng tới Khe Vực Sâu.

Không có sương mù che đậy, tốc độ đám người Thẩm Ngôn rất nhanh, không đến hai mươi phút đã tới quanh Khe Vực Sâu kéo dài qua nam bắc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 56

Phóng mắt nhìn lại, Khe Vực Sâu sâu 300 km, như khối đá lục địa bị bổ ra Bàn Cổ(*), chính giữa đứt gãy, kéo ra độ rộng Khe Vực Sâu lớn tận hơn 600 mét.

(*)Bàn Cổ (盘古) được coi là vị thần khai thiên lập địa, sáng tạo ra vũ trụ trong thần thoại Trung Quốc. Tại núi có một cục đá lớn đã thọ khí Âm Dương chiếu diệu rất lâu đời, nên đã thâu được các tính linh thông của vũ trụ mà tạo thành thai người. Sau 10 tháng 16 ngày, đúng giờ Dần, một tiếng nổ vang, khối đá linh ấy nứt ra, sản xuất một vị Linh Chân hy hữu, là Thần mang hình hài như con người được gọi là Bàn Cổ.

Hai bên là vách đá dựng đứng, nhìn xuống vực sâu cao hơn vạn thước, tối đen như mực, ngay cả một tia nắng cũng không thể xuyên qua.

Đây là khu vực mà con người không thể khám phá, không ai biết vực thẳm ẩn chứa điều gì, lại có những nguy hiểm nào.

Cuồng phong gào thét từ Khe sâu quét tới, đến cả cơ giáp đều cảm nhận được lực cản của gió, nếu là người đứng phụ cận miệng hang rất có khả năng sẽ bị trực tiếp thổi xuống, rơi vào trong bóng tối sâu không thấy đáy.

Thẩm Ngôn điều khiển cơ giáp bay về trên không vực sâu, thả xuống phía dưới thả xuống một đạn tín hiệu cột vào khối nặng, đồng thời dùng mắt điện tử tiến hành truy tung.

Đạn tín hiệu chiếu sáng bốn phía vách đá, như một sao băng rơi thẳng xuống Khe Vực Sâu, càng ngày càng sâu, càng ngày càng nhỏ, thẳng đến ánh sáng biến mất cũng vẫn chưa dừng rơi.

【 Đ* má, nó đến cùng sâu cỡ nào?? 】

【 căn bản nhìn không tới cuối. 】

【 cứu mạng, tui sợ độ cao, nhìn một cái đã suýt hôn mê ——】

【 tôi không sợ độ cao cũng choáng, Khe Vực Sâu này quả thực sâu không thấy đáy. 】

【 màn ảnh có thể điều chỉnh một chút không, đừng quay phía dưới nữa, trái tim này chịu không nổi! 】

【 không thể điều chỉnh, cầu nhiếp ảnh thực tế ảo đã sớm game over, chỉ còn lại mấy cái cố định ở trên cơ giáp Trường Quân Đội Đế Quốc.】

【 tối quá, luôn cảm giác bên trong có đồ vật đáng sợ, muốn nhìn lại không dám nhìn, hu hu 】

【 không dám nhìn +1, chỉ dám dòm chút xíu qua khe ngón tay.】

【 Ngôn thần bọn họ… Sẽ không cứ như vậy đi xuống chứ? 】

【 hẳn là sẽ gặp mặt Quân đoàn số tám rồi mới đi.】

Mọi người đều phỏng đoán ít nhất phải chờ hai nhóm người tụ lại mới hành động, nhưng Thẩm Ngôn lại có suy nghĩ khác.

Bởi vì thiếu hụt tín hiệu liên lạc, cậu không thể xác định Quân đoàn số tám đã đến hay chưa, càng không rõ ràng vị trí họ, chờ đợi như vậy không thể nghi ngờ sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Huống chi, cậu cũng không muốn để trận chiến này lan đến gần những người khác.

Thẩm Ngôn thu hồi mắt điện tử, một bên quan sát ghi hình lại, một bên nhớ lại bản đồ trung tướng Đổng Thành gửi tới.

Mặt trên đánh dấu đại khái chiều sâu cùng lộ tuyến Khe Vực Sâu, nhưng khi chân chính đi xuống lại rất khó nắm chắc độ cao, đối với thao tác cơ giáp cũng là khiêu chiến không nhỏ.

Cậu rũ mắt nhìn vực sâu không thấy đáy phía dưới, nói ra kiến nghị của mình: “Căn cứ tin tức trung tướng cung cấp, trong quá trình sâu rơi xuống tạm thời không nguy hiểm.

Chúng ta trước mượn trọng lực tăng tốc độ rơi xuống, rút ngắn thời gian lại; khi khoảng cách đến một phần tư so với đáy thì dần dần thả chậm tốc độ, dọc theo vách đá leo xuống, mọi người cảm thấy như thế nào?”

Ba người gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Vì thế trong cuồng phong gào thét, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, bốn cơ giáp không chút do dự rơi vào vực sâu, lấy tốc độ cực nhanh rớt xuống, làm rất nhiều người xem phòng phát sóng trực tiếp kêu sợ hãi ra tiếng, sợ hãi nhắm mắt lại.

Tiếng gió phần phật quanh quẩn chung quanh, ánh mặt trời dừng ở vách đá rồi dần trở tối, thu nhỏ lại, thẳng đến vài trăm thước đến cuối cùng một tia sáng đều biến mất không thấy.

Bốn chiếc cơ giáp cấp R gần như bị hoàn toàn bóng đen vô tận cắn nuốt, hoàn toàn nhìn không tới bóng dáng.

Màn ảnh Phòng phát sóng trực tiếp đen thui, chỉ còn lại tiếng gió hăng hái rơi xuống mang đến, cùng với thỉnh thoảng có tiếng cơ giáp cọ qua vách đá, mọi người không khỏi ngừng thở, tâm đều nhấc tới cổ họng.

Nhưng nó quá kích thích, kích thích hơn vạn lần nhảy dù trên cao!

Một giây, hai giây, ba giây…… Suốt một phút qua đi, vậy mà vẫn còn tiếp tục rơi xuống.

Tính toàn tốc độ tăng trọng lực dựa theo hành tinh hoang A1084, độ cao bọn họ rớt xuống đã vượt qua 4000 mét!

【 a a a a a a ——】

【 ai có thể nói cho tui… Cái Khe Vực Sâu này rốt cuộc sâu cỡ nào?】

Tham Khảo Thêm:  Chương 72

【 hiện tại chiều sâu đã gần bằng hẻm núi Tháp Vân sâu nhất Thủ Đô Tinh Cầu (4816 mét), nhưng cảm giác độ sâu không ngừng ở đây.】

【hơn 4000 mét?? Nhưng nhóm Ngôn thần hoàn toàn không có ý định dừng lại! 】

【 tôi sai rồi. Tôi không nên ngay lúc tắt màn hình thực tế ảo vì tò mò mà nhìn một lần, mới mười giây đã say sẩm trời đất, thật là khó chịu. 】

【 tui… Cũng… vậy. Tay… run… rồi… ụa. 】

【 cảnh cáo: Nghìn lần đừng thử rơi này, trái tim sẽ nổ mạnh! 】

【 không được, không dám nhìn, rơi xuống đất rồi hẵng kêu tui. 】

Bản thân bóng đêm đã khiến người ta sợ hãi, hơn nữa cuồng phong gào thét, đá vụn ngẫu nhiên rơi xuống, khả năng gặp nguy hiểm, cùng với độ sâu không biết tới——

Toàn bộ đánh thằng nào nỗi sợ sâu trong nội tâm mọi người, vượt qua năng lực thừa nhận của rất nhiều người xem.

Mắt Thẩm Ngôn nhìn chằm chằm vào số liệu hiện trên khu điều khiển, đại não có tốc độ vận chuyển so với máy tính lượng tử, đồng thời bằng thân ảnh linh hoạt tránh né đá vụn từ phía trên rơi xuống.

Chờ đến thời gian rơi xuống chạm 1 phút 50 giây, cậu nói với ba người kia: “Giảm tốc độ!”

Ba người theo lời chấp hành, khởi động hệ thống nguồn năng lượng, đôi tay khu điều khiển chỉ để lại tàn ảnh.

Tốc độ cơ giáp rơi xuống nhanh chóng được giữ ở tốc độ ổn định, cũng điều chỉnh độ cao khiến khoảng cách với những người khác không quá xa.

Đám người Thẩm Ngôn lợi dụng cánh tay máy và mũi chân kéo dài tới, linh hoạt leo xuống khe hở.

Phần vai Linh Vũ mở ra đèn, chiếu lên vách đá ướt át, mắt điện tử cũng tiếp tục điều tra xung quanh, tìm kiếm tình huống chỗ sâu hơn.

Trải qua một phen điều tra kỹ càng tỉ mỉ, ước chừng mười lăm phút sau, bốn người rốt cuộc thành công đáp xuống đáy Khe Vực Sâu.

Không gian dưới đáy vực rất lớn, mở rộng gấp hai lần so với miệng, khí hậu âm u ẩm ướt, toàn bộ hẻm núi bị vô tận bóng tôi bao vây, ngoài ánh sáng phát ra từ trên người bọn họ, nhìn không ra chỗ khác.

Thẩm Ngôn ngưng thần yên lặng nghe, ngoài tiếng nước chảy tỏng tỏng thì không còn thanh âm nào khác, chung quanh một mảnh tĩnh mịch, rất khó làm người tin tưởng phần còn sót lại của đại quân Thú Tinh ở đây.

“Nơi này là nửa đoạn trước Khe Vực Sâu, chúng ta tiếp tục về phía trước, chú ý chung quanh.”

Vua Dị Thú đã làm Vua Thú Tinh, trí lực cao hơn so với Thú Tinh còn lại, lúc nào cũng có thể đánh lén, cần luôn giữ cảnh giác.

*

Ánh nắng từ mờ mờ trở nên loá mắt, hai giờ sau, thượng tướng Phó Tắc Tuyên dẫn dắt Quân đoàn số tám đến vị trí trước đó của Thẩm Ngôn, lại không thấy bóng dáng đối phương.

Anh ta không sắp xếp đội trinh sát tìm kiếm xung quanh, mà ra lệnh mọi người dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Khe Vực Sâu.

Thẩm Ngôn không có khả năng đi địa phương khác, lúc này chỉ sợ đã tiến vào bên trong Khe Vực Sâu.

Phó Tắc Tuyên cau mày, nghĩ đến nửa năm trước Omega hỏi thăm mình trận đấu mười sáu năm trước, lẫn thông tin về ô nhiễm tinh thần và Vua, nội tâm nảy lên nôn nóng, lúc ấy đáng ra anh ta nên nhận ra.

Khi các quân sĩ đi vào bên cạnh Khe Vực Sâu, dù là Quân đàn số tám thân kinh bách chiến cũng bị chấn động.

Suốt phạm vi trăm dặm, là vực sâu liếc qua không thấy đáy, vách đá dựng thẳng cao chót vót, gió lớn thổi mạnh……

Mặc dù bên trong không có đàn Thú Tinh, hoàn cảnh ác liệt như vậy cũng có thể làm người mất một tầng da.

Bình thường quân sĩ căn bản không có thực lực tiến vào đáy vực.

Không nói leo lên khó khăn, một khối đá vụn rơi xuống từ chỗ cao đã đủ gây trí mạng.

Chẳng qua, quân sĩ trải qua huấn luyện chuyên nghiệp không sợ nguy hiểm.

Bọn họ rất nhanh thu liễm cảm xúc, dưới sự dẫn dắt của sĩ quan cấp cao bắt đầu dựng thiết bị.

Chuyến này Quân đoàn số tám mang theo trang thiết bị tốt nhất, dây bảo vệ quân sự, móc sắt mịn, pháo sáng, thiết bị cố định vị trí, thiết bị giảm lực cản… Giảm thiểu rủi ro xuống mức thấp nhất.

Phương thức xuống khe này tương đối ổn thỏa, nhưng tốc độ cũng sẽ chậm dần, ít nhất cần hai ba tiếng đồng hồ mới có thể tới đáy vực.

Nếu bốn người Thẩm Ngôn chỉ dùng cách hai mươi phút, chỉ áp dụng thực lực thao tác của mạnh của thiên tài.

Nghĩ đến Thẩm Ngôn lúc này có lẽ đã gặp chuyện Thú Tinh vây công, cằm Phó Tắc Tuyên căng chặt: “Chiêm Tuần, Triệu Bân, Hàn Phương, các cậu cùng nhau đẩy nhanh tốc độ xuống đáy vực. Đội số chín, số mười ở bên hỗ trợ.”

“Được.”

Nhìn đến biểu tình Chiêm Tuần muốn nói lại thôi, anh ta trầm giọng: “Tới đáy vực rồi, các cậu mau chóng tìm được Thẩm Ngôn, truyền tin tức chúng ta đã tới cho cậu ấy.”

“Đúng vậy.” Chiêm Tuần thở dài nhẹ nhõm một hơi, điều anh ta lo lắng nhất chính là thượng tướng không thể khắc chế nội tâm, cùng bọn họ mạo hiểm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Nhưng Phó Tắc Tuyên sẽ không quên anh ta người dẫn đầu Quân đoàn số tám, cần phụ trách toàn bộ quân đoàn.

*

Bốn người Thẩm Ngôn đã đến Khe Vực Sâu gần ba tiếng, dựa vào đánh dấu bản đồ, bọn họ rất nhanh tới vị trí năm đó trung tướng Đổng Thành gặp đàn Thú Tinh.

Cậu và Hạ Lăng dùng mắt điện tử quan sát bốn phía, đáy hòn đá nơi này còn mang theo ẩn ẩn màu đỏ sậm, mười mấy năm vẫn chưa rút đi, có thể thấy được lúc ấy đã xảy ra chém giết cực kỳ thảm thiết.

Thần sắc mấy người tức khắc càng thêm cảnh giác.

Sợi dây Tinh thần lực vàng lan ra xung quanh, tìm kiếm dao động tinh thần lực bốn phía, nhạy bén phát hiện phía sau chợt lóe qua tung tích.

Giây tiếp theo, sợi dây vàng còn nhỏ hơn cả sợi tóc liên tiếp xỏ xuyên qua Khu Não năm con sói xám hai đuôi, năm con Thú Tinh cấp A+ đến cả tiếng kêu thảm cũng chưa kịp thốt ra đã mất mạng.

Trong vòng hai mươi phút, bọn họ đã lục tục đánh chết năm sáu sóng Thú Tinh, cấp bậc A/A+, số lượng bất đồng từ 5-10 con.

Nếu đổi thành người khác có lẽ muốn phí một phen công phu, nhưng đối với bốn vị thiên tài S+ trở lên tới nói, không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp gì.

Càng đi vào sâu, Thẩm Ngôn càng cảm thấy có chút không đúng.

Hiện tại con đường trước mắt của họ đã ở giữa hang, bình thường mà nói hẳn thuộc về phạm vi hoạt động của đàn Thú Tinh.

Nhưng là trừ bỏ mấy sóng vừa rồi, cậu không cảm giác được bất luận dao động Tinh thần lực gì.

Thẩm Ngôn nhìn về con đường đen nhánh

phía trước, có thể nói không gian yên tĩnh, cho dù dùng mắt điện tử hoặc tinh thần lực cũng cảm giác không thể do thám càng nhiều, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước.

Mà vừa rồi mấy chục con Thú Tinh công kích, rõ ràng không phù hợp với tập tính tấn công của nhiều loài Thú Tinh.

So sánh với đàn Thú Tinh mấy chục nghìn, mấy trăm nghìn, thì số lượng vài chục không đáng kể chút nào, càng giống một loại dụ dỗ.

—— dụ dỗ bọn họ tiếp tục tiến về phía trước.

Thẩm Ngôn bỗng chốc dừng bước chân, “Chúng ta đi về đường cũ!”

Ba A đỉnh cấp đối với quyết định của Omega không có bất luận dị nghị, mấy người tăng tốc chạy đến nửa đường, nghe được phía trước truyền đến động tĩnh, lập tức chạy về hướng đó.

Cách đó mười km, ba người Chiêm Tuần, Triệu Bân, Hàn Phương đang liều mạng triền đấu cùng hai Thú Tinh cấp S.

Bọn họ cùng thuộc chi đội số một, phối hợp ăn ý lẫn nhau, nhưng ngay cả như vậy, đụng tới Thú Tinh cấp S cao hơn bọn họ một bậc vẫn khó có thể chống cự.

Một con thằn lằn xanh thẳm dài mười hai mét nương theo sự hỗ trợ của bức tường đá, nhảy lên cao rồi dùng chiếc đuôi dày đặc của nó tấn công cơ giáp của Chiêm Tuần, đồng thời phun ra nọc độc có tính ăn mòn cực kỳ về phía Triệu Bân đang tới.

Một con khác dẫm lên người đồng bạn bay về phía không trung, mở to răng hàm hung hăng cắn đứt cánh tay trái Hàn Phương, xác ngoài cơ giáp đứt gãy rơi trên mặt đất phát ra một tiếng giòn tan.

Đúng là thanh âm này hấp dẫn chú ý của đám người Thẩm Ngôn.

Lúc này sắc mặt ba người trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng, mỗi người đều bị thương không nhẹ.

Đau đớn kịch liệt làm cơ thể họ run rẩy, trước mắt một trận mơ hồ, chỉ là dựa vào chí lực ngoan cường của quân nhân miễn cưỡng chống đỡ.

Mắt thấy một con thằn lằn xanh thẳm nhảy dọc theo vách đá, chuẩn bị cắn vào cổ cơ giáp, nhưng trong ánh sáng bạc lóe lên, đầu nó lập tức rơi xuống đất, máu xanh hôi thối chảy ra.

Một con khác cũng nhanh chóng bị Thiệu Tinh Lan giải quyết.

Chiêm Tuần nhìn đến Thẩm Ngôn trong lòng vui vẻ, nhưng mà Thẩm Ngôn nhìn thấy anh ta, khuôn mặt tinh xảo nháy mắt trở nên nghiêm túc.

“Quân đoàn số tám hiện tại ở đâu?” Không đợi đối phương mở miệng, Thẩm Ngôn đã dò hỏi.

“… Ở địa phương khoảng cách nơi này ước chừng 70 km, phần lớn quân sĩ hẳn còn chưa xuống dưới.”

“Đi!” Không kịp giải thích nhiều, Linh Vũ hóa thành một đạo ánh trắng bay nhanh tới phía trước, ba người Hạ Lăng đồng thời đẩy tốc độ lên cao nhất, đi theo phía sau thanh niên.

Ba người Chiêm Tuần bổ sung vật phẩm khôi phục lúc sau, cũng đi theo bọn họ hướng về cửa hang.

Mắt tím Thẩm Ngôn lóe lên lạnh lùng, Vua Dị Thú vẫn giảo hoạt giống trước đó.

Khe nứt thung lũng vực thẳm dài hơn trăm km, xa ngút vô tận tầm mắt, nhưng đối với loài Thú Tinh bò sát mà nói, việc mở ra một lối đi khác cũng không phải là điều đặc biệt khó khăn.

Huống chi, chúng nó có mười mấy năm thời gian.

Đàn Thú Tinh nhất định vòng sang đường hầm tới đằng trước ——

Phải nhanh một chút đuổi tới bên người Quân đoàn số tám!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.