Biên dịch: Yên Hy
Chỉnh sửa: 06/10/2023
Trên lớp học, thời gian nghiên cứu ba mươi phút đã trôi qua, lần luyện tập thực hành đầu tiên sắp bắt đầu.
Dưới sự giúp đỡ của trợ giảng, mọi người lớp tinh anh đều chia tổ xong.
Hai người cùng tổ mặc xong đồ phòng hộ, mặt đối mặt đứng trước bàn thực nghiệm.
Trong tay bọn họ cầm dao laser, một bên khẩn trương hít sâu, một bên có chút kích động chờ được sờ vào cơ thể bọ cạp sa mạc đặt trên bàn thực nghiệm.
Hình Nhã vỗ tay, làm ánh mắt mọi người tập trung lại: “Tôi nhấn mạnh thêm một lần, hai người cùng tổ nhất định phải chú ý phối hợp.
Khi cắt dây thần kinh trên lưng bọ cạp cát, đồng đội phải chú ý đến trạng thái kim đuôi, nhắc nhở tránh xa; khi cắt vỏ ngoài cũng tương tự, việc phân bổ các bộ phận, sắp xếp các hướng giải phẫu cơ thể, mỗi phương hướng làm, đều ảnh hưởng cực lớn đến hiệu suất của các em.”
Thanh âm Beta nữ đầy nghiêm túc, “Ở trường quân đội các em là đồng bạn cùng tổ, tới trên chiến trường chính là chiến hữu kề vai chiến đấu! Hỗ trợ lẫn phối hợp là nguyên tắc cơ bản nhất.
Mỗi người trước khi đưa ra quyết định đều phải tự hỏi tình cảnh của đối phương, không cần mù quáng phán đoán, hiểu chưa?”
Các tân sinh: “Đã hiểu!”
“Được.” Hình Nhã hướng trợ giảng vẫy vẫy tay, “Chuẩn bị lên thực nghiệm đi.”
Nghe được lời này, các tân sinh không khỏi nắm chặt dao laser trong tay, đem ánh mắt kích động hưng phấn về phía phòng thí nghiệm phía sau.
Đồng thời đủ tiếng thảo luận cũng không ngừng truyền đến.
“Trong chốc lát ai thần kinh thép, mày tới?”
“Khụ, vẫn là mày làm đi, tay tao bị ra mồ hôi, chắc do quá khẩn trương.”
“Thật ra tao cũng vậy. Thôi, để tao tới!”
“Thuốc giải độc ở ngay bên trái bàn thực nghiệm, lỡ như không tránh kịp, tôi sẽ lập tức tiêm giúp cậu, bảo đảm ở trong ba phút.”
“…… Ah, vậy tôi cảm ơn cậu trước.”
“Nếu không cắt đứt thì làm sao bây giờ?”
“Đừng, ngàn vạn đừng! Mày xuống tay nặng một chút, tàn nhẫn một chút, tao không muốn bị kẹp rớt một miếng thịt đâu.”
“Hô, hy vọng có thể thu phục được.”
Thẩm Ngôn bên này sớm đã phân phối nhiệm vụ xong.
Cậu phụ trách cắt đứt dây thần kinh trên phần lưng của bọ cạp cát, Thiệu Tinh Lan phụ trách nhắc nhở phương hướng kim đuôi bắn ra.
Kỳ thật lấy tốc độ phản ứng siêu nhanh của Omega, hoàn toàn có thể lập tức tránh thoát một kích cuối của Thú Tinh cấp C sắp chết, không cần người khác nhắc nhở.
Nhưng cậu cảm thấy tổ đội rất cần thiết, cũng không muốn phá hư phân công này.
“Anh trai Thẩm Ngôn, lỡ như… Em quá khẩn trương không kịp nhắc nhở anh thì sao đây?”
Hai tay hữu lực của thiếu niên chống trên bàn thực nghiệm, hướng về đến gần đối rồi một chút, đôi mắt màu hổ phách yên lặng nhìn thanh niên, ngữ khí mang theo vài phần thăm dò.
“Sẽ không, tôi tin tưởng cậu.” Thẩm Ngôn hướng y cười, khóe môi dắt lên, giữa mắt tím xinh đẹp ánh điểm điểm sáng, lộng lẫy hơn bất kỳ đá quý nào.
Thiệu Tinh Lan trong nháy mắt thất thần.
Phản ứng lại ánh mắt thiếu niên tối đi, khóe mắt nâng lên độ cong rõ ràng, bên tai không tự giác nổi lên đỏ ửng, dường như không khống chế nhịp tim đập kịch liệt.
【 Anh trai Thẩm Ngôn tín nhiệm mình như vậy, mình nhất định sẽ không làm cậu thất vọng! 】
Lại một lần tiếp thu đến suy nghĩ trong đầu Thiệu Tinh Lan, Hạ Lăng cùng Lục Vân Thiên đồng thời dừng lại, ánh mắt lạnh đến, lãnh đến dọa người, khí thế lạnh thấu xương đều cảm nhận được cảm giác áp bách cực mạnh xung quanh.
Ngực một trận buồn đau, đồng thời bọn họ cũng liên tưởng đến chính mình.
Nếu dưới tình huống tâm tình kích động, tinh thần lực hai người có thể cũng do thám ý tưởng của bọn họ hay không.
Rất có khả năng.
Mặt mày thanh lãnh của Hạ Lăng càng thêm phai nhạt, ý đồ dùng tinh thần lực phòng ngự để phong tỏa điều này, lại không hề có tác dụng.
Tựa như việc không thể đối kháng nào đó, liên hệ ba người không thể giải trừ, không chỉ có thế, theo thời gian trôi đi, liên hệ giữa họ có lẽ sẽ còn tiếp tục gia tăng.
Hai tròng mắt xanh thẳm của Alpha một mảnh băng hàn, làm người xem một cái đều sẽ bị đông cứng.
Hắn hoàn toàn không muốn để cho người khác do thám biết quá trình hắn ở cùng Thẩm Ngôn, càng không muốn biết ý tưởng những người khác… Bởi vì hắn sẽ không thể khống chế sinh ra ghen ghét.
Hạ Lăng khắc chế nhắm mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm chặt, dùng sức đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Không sai, vương bài trường quân đội từ trước đến nay không hề gợn sóng về bất luận chuyện gì, đóa hoa cao lãnh lạnh nhạt với bất luận kẻ nào,lúc này nội tâm đang điên cuồng ghen ghét thiếu niên cùng tổ đội với Omega.
Tự chủ luôn tự hào trở nên tràn ngập nguy cơ.
Mà Thiệu Tinh Lan lại không hề biết chuyện gì.
Y nhìn cơ thể của bò cạp cát trong trạng thái nửa đông lạnh bị nâng lên bàn thực nghiệm, biểu tình trở nên nghiêm túc lên.
Y nhất định sẽ hoàn mỹ phối hợp cùng anh trai Thẩm Ngôn, bắt được thành tích hạng nhất tổ nhỏ, không cô phụ chờ mong từ đối phương.
Lần này bọ cạp cát chỉ còn có hai mét, so với con giáo viên dùng thể làm mẫu nhỏ hơn một vòng, vừa lúc thích hợp các tân sinh luyện tập.
Vỏ ngoài nó có màu đen tro, phần lưng chia làm nhiều phần, đường liên kết rõ ràng, đuôi thon dài, có thể thấy được kim đuôi nhọn hoắc lóe sáng, nhìn từ tia sáng có thể cảm nhận được lực cùng độ cứng rắn của nó.
Bắt đầu phun sương hoạt tính, trong phòng thí nghiệm xuất hiện tiếng hít thở nặng nề khẩn trương hết đợt này đến đợt khác.
Thẩm Ngôn đứng ở gần một bên phần đầu bò cạp cát, mắt tím lộ ra một chút sắc bén, ánh mắt dừng ở trên vị trí phân bổ dây thần kinh đỏ, trong đầu mô phỏng dần cách cắt.
Vào thời điểm khối băng tan chảy, con Thú Tinh sắp tỉnh dậy, Thẩm Ngôn tay mắt lanh lẹ dùng dao laze cắt lớp vỏ cứng ở phía sau, đồng thời nhanh chóng nhặt ra những dây thần kinh màu đỏ nối liền với nhau——
Dây thần kinh của bọ cạp cát giống như một bó sợi rối, trên bề mặt có những đốm sáng nhấp nháy, rất dai, cần phải cắt thật mạnh và dứt khoát.
Chỉ nhìn thấy một tia sáng đỏ lóe lên, tất cả những dây thần kinh này đều bị cắt đứt, vết cắt rất gọn gàng, không còn một thứ gì!
Bọ cạp cát tức khắc điên cuồng giãy giụa, thân hình không ngừng run rẩy, đuôi dài cong như móc câu nhếch lên cao, mũi nhọn thẳng tắp bắn thẳng về phía cổ Thẩm Ngôn một cây kim đuôi!
Một kích này nếu bắn trúng, không chỉ có độc tố sẽ lan tràn đến toàn thân, phần động mạch chủ ở cổ bị đâm thủng càng dễ ảnh hưởng đến sinh mạng.
“Nghiêng đầu hướng phải 45 độ!”
Cùng lời nói Thiệu Tinh Lan đồng thời phát ra chính là động tác của thanh niên, động tác Omega linh hoạt nghiêng đầu tránh né, kim đuôi rất nhanh lướt qua phần cổ trắng nõn đâm vào bức tường dựng lên xung quanh bàn thí nghiệm, cắm sâu ước chừng năm sáu centimet, đủ thấy lực lớn cỡ nào.
“Anh trai Thẩm Ngôn, anh không sao chứ?”
Thiệu Tinh Lan thẳng đến lúc này mới từ trạng thái cả người căng chặt thả lỏng lại, tầm mắt không ngừng tuần tra trên người cậu, hận không thể kiểm tra mỗi một tấc trên cơ thể thanh niên một lần.
Ngay vừa rồi, y khẩn trương đến mức hô hấp cũng ngừng lại, sợ đối phương chịu một chút thương tổn.
Mỗi động tác của thanh niên đều tác động vào lòng y, còn muốn quan trọng hơn an nguy chính mình.
“Không có việc gì.” Thẩm Ngôn nhìn ánh mắt y hơi mang theo khẩn trương, khẽ mỉm cười, “Tiếp tục thôi.”
Omega rũ mắt nhìn Thú Tinh đã chết, hàng mi dài nhẹ nhàng run rẩy.
Sau khi cậu đã hiểu rõ một vài chuyện, rất nhiều biểu hiện từng xem nhẹ trở nên thập phần rõ ràng, cậu có thể cảm nhận được.
Vứt bỏ tạp niệm trong lòng, hai người liếc nhau, dựa theo thương lượng ổn thỏa phía trước tiến hành, bắt đầu tróc từ trung tâm phần lung, chia ra tiến hành theo hai phương hướng,
Trước dỡ bỏ khối lớn, chỉnh thể thân xác, sau đó lại chia ra bóc từng khối bộ phận tiểu, như vậy hiệu suất càng cao.
So sánh với hai người họ thuận lợi, phần lớn tân sinh còn lại đều vượt qua từ mạo hiểm.
“Không phải cắt đứt dây thần kinh rồi, sao nó còn có thể bò dậy?”
“Mày sót, sót hai dây, mau cắt đứt!”
“Cẩn thận, kim đuôi! Kim đuôi——”
“Đậu má, bị kẹp rồi, đau chết mất.”
Phòng thí nghiệm truyền đến tiếng tru hết đợt này đến đợt khác.
May mắn năng lực phản ứng cùng tốc độ lớp tinh anh đều không tồi, vẫn chưa xuất hiện quá nhiều rắc rối.
Nhưng dù có như thế, vẫn có sáu gã Alpha dưới sự trợ giúp của đồng đội nhịn đau rút ra kim đuôi bắn vào trong cơ thể, giành giật từng giây mà tiêm giải tề; còn có mười mấy người bị vết thương nhẹ, cả trang phục bảo hộ cũng bị kẹp rách.
Đồng đội bọn họ mặt đầy áy náy, cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố.
Nếu không bởi vì chính mình quá mức khẩn trương mà không phối hợp tốt, cũng không đến mức làm đối phương bị thương.
Tại phút này, bọn họ cảm nhận được trách nhiệm nặng trĩu, cùng với ảo não, tự trách cùng áy náy trào ra từ nội tâm.
Nếu có thể, bọn họ tình nguyện chính mình bị thương, cũng không hy vọng đồng đội bị thương.
Có lẽ tân sinh này còn chưa đến chiến trường, nhưng cũng hiểu được rõ tâm tình muốn bảo hộ đối phương.
Mỗi quyết định, mỗi hành động không chỉ có liên quan đến chính mình, còn liên quan đến người khác.
Nhiệt huyết, xúc động cùng lỗ mãng thuộc về thiếu niên mười tám tuổi đang dần lùi bước, tin rằng từ đây về sau mỗi quyết định của họ, sẽ trở nên thận trọng rất nhiều.
*
Ngón tay thon dài Thẩm Ngôn nắm lấy dao laser, dọc theo tuyến liên kết nhạt màu, dùng sức đều đều, vẫn duy trì lực để xuyên sâu hai tấc vào lớp vỏ cứng mà không xuyên qua thịt.
Chờ cắt xong một khối hoàn chỉnh, Omega cẩn thận dùng dụng cụ cạy lớp vỏ dọc theo màng, bàn tay đeo găng trắng nhẹ nhàng nhấc nó lên, bóc một lớp vỏ cứng hoàn chỉnh khác.
Toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi, tốc độ rất nhanh, lại không phá hư dù là một chút ít kết cấu tổ chức bên trong, hoàn mỹ phục chế nghệ thuật giải phẫu của Beta nữ.
Mà trên người cậu cũng phá lệ sạch sẽ, toàn thân trên dưới không có rơi xuống một chút dơ bẩn, trang phục phòng hộ một mảnh trắng tinh, gần tới mức không dính một chút bụi.
“Anh trai Thẩm Ngôn, anh thật là lợi hại quá, cắt rất đều.” Ánh mắt Thiệu Tinh Lan nhìn về phía thanh niên tràn ngập sùng bái.
Một vệt màu xanh lam bắn tung tóe lên quần áo bảo hộ của y, hai giọt nước cũng bắn tung tóe lên kính bảo hộ, may mắn thay, nó không ảnh hưởng đến tầm nhìn.
Những người khác thì khá thảm.
Máu xanh trên bàn thí nghiệm của nhiều người không ngừng phun ra như vòi phun, từ trên bàn chảy xuống đất, trộn lẫn với máu thịt bắn tung tóe chồng chất lên nhau, toàn bộ khung cảnh là cảnh tượng một con Thú Tinh một sao bị chặt xác.
Rất nhiều người trang phục phòng hộ đều ướt đẫm, dính nhớp máu thịt ở mặt trên, vừa dơ vừa ghê tởm, kính bảo vệ mắt càng không thấy rõ, không thể không nhiều lần lấy xuống rửa sạch.
Hình Nhã dùng ánh mắt lạnh băng nhìn đám Alpha này chỉ biết cậy mạnh, nhíu chân mày lại chặt.
Có thể nghĩ, nhiệm vụ quét tước hôm nay sẽ có bao nhiêu gian khổ.
Quan trọng nhất chính là, bọn họ giải phẫu chẳng có một chút mỹ cảm thì thôi, nhìn một cái đã hết hứng ăn uống.
Các tân sinh bị trừng mắt không khỏi rụt rụt cổ, ngượng ngùng cười.
Thật sự không phải bọn họ tưởng, cái nhiệm vụ này so với trong tưởng tượng bọn họ muốn khó hơn nhiều.
Rõ ràng thời điểm xem video rất đơn giản, nhưng mà chân chính làm hoàn toàn không phải như vậy.
Vỏ ngoài bọ cạp cát cùng phần thịt chỉ cách một tầng mỏng như lá, độ dày ước chừng 2mm.
Nếu dao laser đi sâu hơn, máu xanh dưới màng sẽ phun ra ngay lập tức; mà nếu dao laser đi thiếu, lớp vỏ cứng không thể cắt được, quả thực muốn mệnh.
Hơn nữa mỗi mảnh thân xác độ cứng đều không giống nhau, bọn họ thật vất vả thăm dò một khối độ dày trong đó, bóc ra được một khối hoàn hảo, vừa thấy thời gian vậy mà đã 12 phút trôi qua.
Đệch mợ!!
Dưới tình huống như thế, các tân sinh nghĩ vẫn bạo lực một chút đi, bằng không mất một ngày cũng không bóc xong.
Khi bọn họ bởi vì dùng cách bạo lực tháo xuống khối thứ hai bị máu lam phun đầy mặt, Thẩm Ngôn và Thiệu Tinh Lan đã giải phẫu xong hoàn toàn khối thân xác lớn, khối nhỏ cũng đã làm được một phần.
Những mảnh vỏ cứng lớn, sạch sẽ hoàn chỉnh được đặt trên kệ cạnh bàn thử nghiệm, xếp thành hai lớp dày, những mảnh nhỏ được xếp theo kích cỡ và bộ phận, giống như những món đồ tinh xảo được cất giữ gọn gàng, cùng với thảm trạng máu thịt bay tứ tung trên bàn thực nghiệm của bạn họ hình thành sự tương phản rõ rệt.
Trời ơi.
Mấy Alpha đi rửa sạch kính phòng hộ thời điểm đi ngang qua tất cả đều sợ ngây người.
Đây là tốc độ thế nào?
Đây là hiệu suất cao thế nào?
Đây rốt cuộc làm được thế nào?!
Không chỉ có mỗi khối thân xác đều hoàn chỉnh, hoàn toàn bóc ra, không có một chút vỡ vụn, còn sạch sẽ như vậy, bàn thực nghiệm sạch sẽ đến mức có thể dùng đầu lưỡi đi liếm.
Trên người Thẩm Ngôn cũng tương tự.
Trang phục phòng họ màu trắng vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, bộ quần áo hơi rộng bao phủ lấy cậu, cổ tay lộ ra càng trở nên thon dài trắng nõn.
Ngón tay thon dài bọc trong bao tay mỏng trắng, nghiêm túc nắm lấy dao laser mà cắt, mắt tím đằng sau kính phòng hộ lộ ra một chút khuynh hướng cảm xúc lạnh băng, hàng mi dài hơi rũ thỉnh thoảng đảo qua bên dưới kính bảo vệ, động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi, nhất cử nhất động đều như cảnh đẹp ý vui.
Quả thực quá đẹp.
Omega toàn thân trên dưới không dính bụi trần, như một loại nghệ thuật.
Con bọ cạp cát màu nâu đen đối lập hoàn toàn với cổ tay như ngọc, độ sâu mỗi lần đâm của con dao laser vừa phải, đủ để cắt lớp vỏ mà không làm hỏng lớp màng 2 mm, cán dao chuyển động cực kỳ mượt mà khiến họ không thể rời mắt được.
Giáo viên Hình Nhã cũng đã đi tới, nhẹ nhàng gật đầu: “Rất tốt. Không nghĩ tới trong tân sinh có người nhanh như vậy đã nắm giữ tinh túy trong đó.”
Trong giọng nói cô mang theo một chút cảm thán.
Nhớ trước đây cô cũng luyện tập rất nhiều lần mới có thể giải phẫu hoàn chỉnh, không nghĩ tới thanh niên lần đầu tiên tiếp xúc đã có thể làm được nông nỗi này.
Đây là thiên tài.
Đã sớm nghe các giáo viên khác khen ngợi đối phương, lần này xem như được chân chính lĩnh hội.
Đương nhiên, thủ pháp Thiệu Tinh Lan cũng không tồi, cường cường liên thủ hiệu suất càng cao.
Hơn nữa hai người bọn họ… Rất ăn ý, hoàn toàn không có cảm giác lạ lẫm lần đầu cộng sự.
Chẳng lẽ đã sớm quen biết sao?
Suy nghĩ chỉ có một chớp mắt, Beta nữ lạnh lùng nhìn về phía vài tên tân sinh chung quanh, “Đừng chỉ lo xem náo nhiệt, học thật tốt thủ pháp của Thẩm Ngôn, đừng để cuối giờ ở lại dọn đài thực nghiệm.”
Các Alpha: “……”
Cứu, cứu mạng, bọn họ lại lần nữa nghĩ tới sợ hãi bị Omega chi phối.
Mọi người lập tức thoát ly từ trạng thái thưởng thức mỹ nhân, nghiêm túc nhìn vài lần, tiếp tục trở về hoàn thành nhiệm vụ của mình.
*
Mười tám phút sau, Thẩm Ngôn cùng Thiệu Tinh Lan đồng thời ấn vang chuông kết thúc.
Tức khắc, vô số ánh mắt khiếp sợ hướng về bọn họ.
Đã hoàn thành?
Hơn ba mươi khối xác cứng cùng mấy chục khối bộ phận vụn vặt cứ như vậy hoàn thành??
Bọn họ nhìn trang phục phòng hộ của mình dơ loạn, máu tươi phun xạ đầy đất, bên cạnh hỗn độn đôi bảy tám khối thân xác; nhìn lại bàn thực nghiệm bọn họ bày biện chỉnh tề, sạch sẽ, thật sâu cảm nhận được chênh lệch cùng đối phương.
Không được, bọn họ cũng phải đẩy nhanh hơn tốc độ!
Thời gian đếm ngược còn lại năm phút, rất nhiều người vì đuổi tốc độ bắt đầu phẫu thuật lung tung, toàn bộ bàn thực nghiệm huyết nhục bay tứ tung, máu văng khắp nơi, có thể so với luyện ngục nhân gian.
Thực mau, thời gian kết thúc, sau khi hệ thống đánh giá thử nghiệm, kết quả xuất hiện ở trên màn hình.
Tổ nhỏ hạng nhất: Thẩm Ngôn, Thiệu Tinh Lan.
Độ hoàn chỉnh: 100%, dùng 18 phút 24 giây.
Tổ nhỏ hạng hai: Ứng Bác Thần, Tạ Văn Quang
Độ hoàn chỉnh: 98.2%, dùng 35 phút 49 giây.
……
Mặt sau toàn bộ ở sau 40 phút, dù là thời gian hoàn thành hay độ hoàn thành đều kém khá xa, tổ hạng nhất thắn với ưu thế áp đảo.
“Anh trai Thẩm Ngôn, chúng ta là hạng nhất đó.” Trên mặt trắng nõn của Thiệu Tinh Lan treo nụ cười ngọt ngào, đôi mắt sáng lấp lánh: “Về sau chúng ta còn cùng tổ đội được không?”
“Được.” Thẩm Ngôn không cự tuyệt.
Từ vừa rồi phân công phối hợp, cậu cùng Thiệu Tinh Lan còn rất ăn ý, có một loại… Cảm giác quen thuộc kỳ dị.
Rõ ràng phía trước chưa bao giờ hợp tác.
Omega cởi bao tay trắng cùng một loạt dụng cụ phòng hộ ra, làm rửa sạch cùng tiêu khuẩn đơn giản, cùng Thiệu Tinh Lan đi ra bên ngoài.
Chương trình học buổi chiều là môn cậu cực kỳ mong chờ 《phân tích cùng chỉ huy tác chiến》, người giảng chính là thượng tướng Phó Tắc Tuyên.
Tuy rằng năm nhất có rất nhiều người dự thính, nhưng đãi ngộ đều giống nhau, còn có thể tiến hành mô phỏng thực chiến.
Hơn nữa, Hạ Lăng cũng ở đó.
Nghĩ đến đây, mắt tím Thẩm Ngôn cong cong, cậu vẫn là lần đầu tiên cùng đối phương đi học.
Quang não đột nhiên thu được hai thông báo nhắc nhở.
Hạ Lăng: 【 Tôi ở ngoài phòng thực nghiệm, chờ em đi cùng. 】
Lục Vân Thiên: 【 Ngôn Ngôn, anh ở ngoài phòng thực nghiệm chờ em, giữa trưa cùng nhau ăn một bữa cơm nhé? 】