Biên dịch: Yên Hy
Chỉnh sửa: 10/10/2023
Thiệu Tinh Lan đang vô lực ghé vào trên bàn giả đáng thương.
Hốc mắt thiếu niên phiếm hồng, lông mi ướt dầm dề, suy yếu mà đem đầu gối lên cánh tay, một tay che làm bộ đau dạ dày, sắc mặt vài phần tái nhợt, dáng vẻ này mặc cho ai nhìn đều sẽ cảm thấy không đành lòng.
Y liếm cánh môi có chút khô khốc, đôi mắt màu hổ phách gắt gao nhìn chằm chằm Quang Não.
Một giây, hai giây, ba giây……
Tuy rằng anh trai Thẩm Ngôn không trả lời, nhưng y biết đối phương tuyệt đối sẽ không mặc kệ y.
Không sai, cậu chính là thanh niên nhạy cảm mềm lòng.
Động tĩnh quân ủng từ xa tới gần nhạy bén truyền rõ vào trong tai y, nhưng mà tiếng này ——
Thiệu Tinh Lan vừa nhấc mắt, đã nhìn đến Hạ Lăng
Một thân đồ tác chiến trắng đang từ trên cao nhìn xuống, hơi thở băng tuyết lạnh thấu xương tràn ngập xung quanh, làm độ ấm nhanh chóng giảm xuống.
Vài tên quân giáo sinh bên cạnh lo lắng bị lan đến, nháo nhào dịch hai sang vị trí bên ngoài.
Thiếu niên cắn chặt răng trắng, đột nhiên ngồi ngay ngắn.
Hiện tại y hoàn toàn không còn dáng vẻ đáng thương mới vừa rồi, ngược lại dùng ánh mắt âm lãnh trừng mắt đối phương, hung tợn nói: “Sao lại là anh? Anh trai Thẩm Ngôn đâu!”
“Dịch dinh dưỡng, hai bình.” Hạ Lăng lạnh lùng nhìn y một cái, một câu cũng không muốn nhiều lời.
Ngón tay thon dài mang theo bao tay trắng đem hai bình dịch dinh dưỡng đặt trên bàn, rồi nhanh chóng rụt lại, như lo lắng đụng vào đồ vật dơ nào đó, không hề đụng tới góc bàn.
Thái độ này làm Thiệu Tinh Lan tức giận muốn vỡ ngực, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương rời đi, ngón tay ở bên người nắm thành quyền.
Sau đó y nhìn đến Hạ Lăng sau khi ngồi xuống lập tức tháo xuống bao tay trắng, nhẹ nhàng cầm bàn tay trắng của Omega, người sau vẫn chưa cự tuyệt, ngược lại còn hướng hắn khẽ cười.
Nội tâm thiếu niên xuất hiện một cổ chua xót khôn kể, một lần nữa bò về trên bàn, đem đầu vùi thật sâu vào giữa cánh tay, hốc mắt đỏ bừng.
Anh trai Thẩm Ngôn hiện tại thật sự không để ý tới y sao?
Bởi vì lựa chọn Hạ Lăng.
Hạ Lăng rốt cuộc có cái gì tốt?!
Lạnh như băng, một chút tình thú cũng không có.
Còn có hai ngày y sẽ thành niên, y sẽ dùng độ xứng đôi tới chứng minh bản thân mới thích hợp nhất với anh trai Thẩm Ngôn
Đang khó chịu, trên Quang Não thu được một tin nhắn, là tiếng y cài đặc biệt.
Thẩm Ngôn: 【đừng quên uống dịch dinh dưỡng. 】
Thiếu niên nhìn chằm chằm tin nhắn này ước chừng mười giây, cuối cùng không tình nguyện uống sạch dịch dinh dưỡng suýt chút nữa ném vào thùng rác, bộ dáng hung tợn như đang uống máu Hạ Lăng.
Mới vừa nhắn tin cho Thiệu Tinh Lan xong, Thẩm Ngôn đã cảm giác lực nắm lấy tay mình càng chặt một ít.
?
Cậu nhìn khóe môi căng chặt cùng thần sắc lãnh đạm của đối phương, trong nháy mắt dường như đã hiểu.
Hạ Lăng… Không phải đang ghen chứ?
Alpha như vậy làm cậu cảm giác có chút mới lạ, còn có một tia vui vẻ nhàn nhạt từ đáy lòng dâng lên.
Mắt tím xinh đẹp hơi cong, một tay chống lên chiếc cằm duyên dáng nghiêng đầu nhìn hắn, giải thích: “Quan hệ hai người kém như vậy, tôi lo cậu ấy không uống, không có ý khác.”
“Ừ.” Hạ Lăng hơi rũ mi, thanh âm thấp thấp, “Tôi biết.”
Tôi biết.
Nhưng thời điểm em quan tâm người khác, vẫn sẽ không thoải mái.
Hạ Lăng nhắm mắt, đem d.ục vọng chiếm hữu điên cuồng xuất hiện đáy lòng mạnh mẽ áp xuống, lại khôi phục hình tượng cao lãnh cấm dục ngày thường.
*
Khoảng cách bắt đầu chương trình học còn sáu phút, xác nhận mọi người đến đông đủ, bốn trợ giảng sắc mặt lạnh lùng bắt đầu chỉnh đốn trật tự.
Khoảng cách bắt đầu chương trình học còn ba phút, toàn bộ phòng học lặng ngắt như tờ, toàn bộ quân giáo sinh dáng ngồi đoan chính, ăn mặc chỉnh tề, các trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Khi thượng tướng đi vào phòng học, bốn trợ giảng lập tức xếp thành một hàng, là một tư thế chào chuẩn quân đội.
Phó Tắc Tuyên hiền hoà hướng bọn họ cười, ý bảo không cần khẩn trương.
Nhưng mà huy chương trước ngực anh ta rất khó không cho người ta sinh ra áp lực, đây là áp chế tuyệt đối của quân hàm cùng cấp bậc, chẳng sợ anh ta thoạt nhìn cũng không uy nghiêm vậy tam đại nguyên soái.
Nhóm quân giáo sinh cũng sôi nổi dùng dư quang đánh giá vị thượng tướng trong truyền thuyết này, cũng ở trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Bởi vì đối phương thoạt nhìn thật sự rất trẻ, dáng vẻ chỉ mới đầu 30 tuổi, diện mạo tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân mang khí chất thành thục, không hổ được bầu thành đứng đầu trong mười tướng sĩ mị lực nhất.
Cùng so sánh với thượng tướng Phó Tắc Tuyên trải qua năm tháng mài giũa trầm ổn, quân giáo sinh như bọn họ đầu hai mươi này, mặt ngây ngô hiển nhiên không đủ xem, quả thực một cái trên trời một cái dưới đất.
Rất nhiều Alpha không khỏi sinh sùng bái, đối phương là mục tiêu phấn đấu cùng mộng tưởng đến cùng của họ.
Phó Tắc Tuyên người mặc quân trang trắng, dải lụa màu vàng lẫn quân chương liên tiếp ở sát nhau, tua buông xuống vai sườn, càng tô cho thân hình cao lớn đĩnh bạt, địa vị trác tuyệt.
Tầm mắt anh ta đảo qua trên người học viên lớp tinh anh dưới đài, quân giáo sinh bị anh ta nhìn đến lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, làm ra tư thế chính đáng, trong lòng khẩn trương, e sợ để lại ấn tượng không tốt trước mặt thượng tướng.
Mà đối phương hiển nhiên vẫn chưa chú ý bọn họ, theo lẽ thường nhìn quét một vòng, đem tầm mắt chuẩn xác định vị tới hàng thứ sáu trên người Omega duy nhất, tạm dừng vài giây mới dời mắt, bắt đầu tự giới thiệu ngắn gọn.
Có lẽ người khác không phát hiện, nhưng Hạ Lăng ngồi bên cạnh Thẩm Ngôn rõ ràng cảm nhận được ánh mắt kín kẽ từ trên bục. Sắc bén như lưỡi đao, mang theo ẩn ẩn căm tức cùng cảm giác áp bách mãnh liệt.
Không chỉ có như thế, sự chú ý của Phó Tắc Tuyên dừng trên người Omega nhiều hơn so với người khác vài phần.
… Tuyệt đối không phải ảo giác của hắn.
Radar tình địch nháy mắt thức tỉnh, hai tròng mắt Hạ Lăng xanh thẳm một mảnh băng hàn, cơ bắp căng chặt, cả người tản ra lạnh lẽo khôn kể.
Cùng lúc đó, nội tâm hắn dâng lên cảm giác nguy cơ cực mạnh.
Phó Tắc Tuyên khác với những quân giáo sinh khác.
Đối phương có được thân phận cùng địa vị người thường khó có thể địch nổi, làm hắn tương đối kiêng kị.
“…Bước đầu tiên trong phân tích hoạt động là hiểu biên chế quân sự.
Dựa theo tiêu chuẩn đế quốc, mỗi quân đoàn trung tâm nhân số thấp nhất đã mười nghìn người, cộng chia làm 100 đến 150 chi đội, mỗi chi đội ít nhất có một sĩ quan ba sao phụ trách, một sĩ quan khác hỗ trợ.”
“Trong số các phân đội này, theo trách nhiệm của mình, có thể chia thành trinh sát, tấn công chủ lực, xung kích, phòng thủ, yểm trợ, hậu cần, v.v. Là một vị tướng, các cậu phải hiểu rõ ưu điểm của từng phân đội và phân bổ hợp lý trong thời gian ngắn nhất có thể.”
……
“Việc bố trí chiến thuật rất quan trọng trong hoạt động quân sự, không thể thiếu đối với bất kỳ vị trí nào.
Nếu khu vực trong tinh cầu bị nhiễu loạn, nếu đội trinh sát không truyền bản đồ sao thì Thú Tinh không cần làm gì cả, bão hạt, bão từ, trọng lực đảo ngược, sương mù, v.v., đủ loại tình huống không lường trước đã đủ dồn ta vào chỗ chết.
Chúng ta lấy Trận chiến Nguồn Sương Mù ba mươi lăm năm trước làm ví dụ——”
Màn hình chiếu ra bản đồ hoàn cảnh dòng chảy sau khi khảo sát, các học viên quân sự không khỏi hít một hơi.
Hành tinh sương mù, hành tinh này đúng như tên gọi của nó.
Cả tinh cầu đều bị sương mù bao phủ, một mảnh đen nhánh.
Có sương mù độc chướng hỗn loạn, độ dày chợt cao chợt thấp, gió điên cuồng đem sương mù thổi tan, lại nhanh chóng tụ tập, còn có cách mỗi một đoạn thời gian cực từ thay đổi phương hướng quấy nhiễu, khó có thể phân biệt.
Sào huyệt Thú Tinh phần lớn giấu trong hang động đá vôi ngầm không thấy mặt trăng mặt trời, tùy thời đánh từ dưới nền đất lên, quân đội nếu tùy tiện tiến vào chỉ sợ rất khó chống đỡ.
Dưới tình huống như vậy, tác dụng đội trinh sát đặc biệt quan trọng, gần như khống chế toàn bộ sinh tử quân đội, công kích từ đội chủ lực ngược lại là thứ yếu.
Đôi tay Thẩm Ngôn đặt trên bàn, mắt tím lộ ra nghiêm túc.
Phó Tắc Tuyên không hổ là thượng tướng thân kinh bách chiến, anh ta giảng cũng không phải thao thao bất tuyệt, tối nghĩa khó hiểu phân tích chiến thuật, mà nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, vận dụng thực tế đến bằng chứng trình bày và phân tích, tuyệt không buồn chán.
Cho dù cậu kiếp trước trải qua quá các loại chiến tranh đều nghe được mùi ngon, thậm chí có không ít thu hoạch mới.
Mỗi vị tướng đều có những ý tưởng và thói quen sắp xếp chiến thuật riêng.
Phương pháp đấu của Thẩm Ngôn là tốc chiến tốc thắng, am hiểu dùng tổn thất nhỏ nhất đổi lấy thắng lợi.
Thời khắc nguy cấp, cậu sẽ không chút do dự khởi động phương án khẩn cấp, lúc cần thiết chính mình đều có thể hy sinh, xem như tương đối phương pháp cấp tiến.
Mà từ phân tích chiến thuật của Phó Tắc Tuyên mà xem, đối phương hẳn thuộc về ổn trọng .
Alpha sẽ trước tiên làm các loại diễn thử, bố trí, đặc biệt phá lệ coi trọng điều tra cùng phòng ngự, làm mỗi một quyết sách đều sẽ suy nghĩ cặn kẽ, cho dù khi có nguy cơ gặp tao ngộ.
Không thể nói loại nào càng tốt, mà là mỗi người mỗi vẻ.
Quan trọng nhất chính là, vị trí thời đại bọn họ cùng hoàn cảnh bất đồng, như vậy thủ đoạn tất nhiên bất đồng.
Omega rũ đôi mắt xuống, lại một lần nhớ tới trận chiến cùng Vua Dị Thú.
Nếu lại đến một lần, cậu còn sẽ nhanh chóng quyết định tự bạo sao?
Đáp án là chắc chắn.
Cậu đã chịu giáo dục, đại não đưa ra phán đoán tốt nhất là như thế.
Chỉ là……
Giống như có chút tiếc nuối.
Một loại tâm tình rất kỳ quái.
Phía trước cậu sẽ không có loại cảm giác này, đã chết thì đã chết, cậu chỉ quan tâm Vua Dị Thú có thể chết cùng cậu hay không.
Nhưng mà hiện tại, trong lòng dường như nhiều một ít vướng bận.
Nếu cậu chết, nhóm Hạ Lăng hẳn là sẽ rất thương tâm nhỉ.
Thần sắc thanh niên hoảng hốt một chớp mắt, rất nhanh ném suy nghĩ này ra sau đầu, tầm mắt một lần nữa hướng về màn hình.
*
Hai giờ giảng dạy kết thúc, trên đường có nửa giờ nghỉ ngơi.
Tuy rằng thượng tướng Phó Tắc Tuyên định rõ đưa ra, có bất luận vấn đề gì sẽ luôn giải đáp cho học sinh, nhưng ngại với quân hàm y quá cao, không ai dám lên trước dò hỏi.
Mới vừa nghe xong một tiết phân tích tác chiến, dưới tình huống đại đa số quân giáo sinh không có kinh nghiệm, cũng rất khó hỏi ra vấn đề có chiều sâu. Đến lúc đó khả năng không chỉ lưu lại ấn tượng tốt, còn sẽ trừ điểm.
Thời gian một phút một giây trôi qua, vài sắc mặt vị trợ giảng trở nên không quá đẹp.
Ở bọn họ dưới ánh mắt giết người, rất nhiều Alpha kết bạn trốn đi, toàn bộ trốn vào toilet, thực mau phòng học chỉ còn lại linh tinh mấy chục người.
Đang lúc Đỗ Nguyên Châu chờ vài học sinh mũi nhọn giảm bớt trường hợp xấu hổ này, không nghĩ thượng tướng phá lệ bình dị gần gũi, tầm mắt tuần tra một vòng phòng học, rồi sau đó bước chân dài đi xuống bục giảng, chủ động đi tới trước mặt thực lực xếp hạng đệ nhất Hạ Lăng cùng tân sinh xếp hạng đệ nhất Thẩm Ngôn.
Mọi người ngẫm nghĩ đã bừng tỉnh.
Hạ Lăng là con trai độc nhất của nguyên soái Hạ Tuyên, về sau rất có khả năng kế thừa chức nguyên soái, hai tướng lĩnh lại cùng thuộc về quân khu trung tâm Thủ Đô Tinh Cầu, nói không chừng nhất định tiếp xúc lén có.
Mà Thẩm Ngôn là quân giáo sinh duy nhất được nguyên soái Ứng Trạch khen, cũng là Omega duy nhất lớp tinh anh, top1 trong tân sinh, thực lực mạnh mẽ.
Quả nhiên người có danh tiếng căn bản không cần xoát mặt, nói vậy về sau đạt tới độ cao cũng là bọn họ không thể với tới.
Động thái của Phó Tắc Tuyên khiến cho người khác suy đoán thảo luận, điều này hợp lý.
Nhưng Hạ Lăng không giống.
Hắn hiểu rõ mục đích đối phương cũng không chỉ dừng ở đây.
Theo thượng tướng hướng về bọn họ, thần sắc Alpha càng thêm căng chặt, mặt mày thanh lãnh so ánh trăng còn muốn lạnh hơn, khớp xương ngón tay rõ ràng bên người nắm chặt, cả người tản ra xa cách cùng lạnh lẽo mãnh liệt.
Phó Tắc Tuyên ngồi xuống ghế dựa chuyện dụng do trợ giảng chuẩn bị, ba người tự thành một không gian, không có bất luận kẻ nào quấy rầy.
“Thượng tướng Phó.”
“Thượng tướng.”
“Phó Tắc Tuyên.” Thượng tướng nhìn đôi mắt mỹ lệ kia, một lát sau mất tự nhiên mà dời ánh mắt, thấp giọng nói, “Lần trước nói rồi, gọi tên tôi là được.”
Trong nháy mắt, Hạ Lăng rõ ràng nghe được thanh âm lý trí mình tầng tầng vỡ vụn, hai tròng mắt xanh thẳm chợt bắn ra ánh hàn, Pheromone Hương Gỗ Mùa Đông bắt đầu không chịu khống chế phóng thích.
Ngay sau đó, ngón tay nắm chặt của hắn rất nhanh bị Omega dùng lòng bàn tay bao lại.
Lòng bàn tay đối phương rất ấm, mềm nhẵn như dương chi bạch ngọc, tràn ngập trấn an tác dụng.
Hạ Lăng khắc chế nhắm mắt, cảm xúc như thủy triều thối lui, lý trí một lần nữa trở về, chỉ là sắc mặt lạnh đến dọa người.
Ngón tay thon dài gắt gao nắm lấy đầu ngón tay trắng nõn của Omega, lực đạo lớn đến mức thậm chí làm người sau cảm nhận được một chút đau đớn.
“Thượng tướng Phó.” Thẩm Ngôn không sửa miệng, cười nói: “Ngài dù sao cũng là giáo viên của chúng ta.”
“Ừ.” Phó Tắc Tuyên trong lòng có chút mất mát, lại chưa biểu hiện ra ngoài, “Đối với chương trình học vừa rồi, các cậu cảm thấy như thế nào? Có bất luận kiến nghị gì cứ đưa ra.”
Tuy rằng là hỏi hai người, nhưng ánh mắt y vẫn luôn đặt ở trên người thanh niên, dường như một lát không rời.
Hạ Lăng mím chặt môi mỏng, cảm giác lý trí chính mình miễn cưỡng bình phục lại lần nữa trở nên tràn ngập nguy cơ.
“Cá nhân tôi cho rằng đã rất tốt, tân sinh lần đầu tiên đi học cũng có thể lý giải thực tốt, nêu ví dụ cũng gãi đúng chỗ ngứa.”
Thẩm Ngôn tận lực cho thấy thái độ khách quan, “Chẳng qua chiến thuật thiên biến vạn hóa, mỗi người mỗi vẻ, cần diễn luyện thực tiễn tới xác định phong cách độc nhất của mỗi người.”
“Xin lỗi, đối với suy nghĩ tác chiến, tôi vẫn giữ quan điểm khác biệt.”
Hạ Lăng ngữ khí trần thuật không mang theo độ ấm, đồng dạng không mang theo một tia cảm xúc: “Chiến thuật của ngài càng thiên hướng tới làm đâu chắc đấy, nhưng trong trận chiến tinh tế, lại không phải phương án tốt nhất……”
Cho dù từ nhỏ tiếp thu giáo dục nguyên soái, được gọi thành vương bài trường quân đội, top một thực lực, làm quân giáo sinh Alpha cũng không có khả năng so sánh với thượng tướng trải qua quá vô số chiến đấu.
Nhưng mà không biết vì sao, trong đầu Hạ Lăng lại hiện ra suy nghĩ rõ ràng, dường như đã vận dụng chiến thuật phá lệ quen thuộc.
Giảng giải xong, Thẩm Ngôn nhìn hắn một cái, suy nghĩ hai người không mưu mà hợp.
Phó Tắc Tuyên trầm mặc thật lâu sau, không thể không thừa nhận đối phương nói không sai.
……
Học sinh hàng phía trước rất nhanh trở lại, kịp thời giảm bớt trường hợp Tu La.
Hàng mi dài Hạ Lăng hơi rũ, nhìn ngón tay hai người nắm nhau, ghen tuông trong lòng mãnh liệt rốt cuộc thoáng giảm bớt một ít.
Nhưng nguy cơ cảm giác cũng không hề hạ bớt.
Thân phận cùng địa vị đối phương, xác thật không phải trước mắt hắn có thể đạt tới.
Hơn nữa bọn họ có quen biết.
Nhận thức này làm hắn chẳng thể bình tĩnh.
Buổi tối.
Thân hình cao lớn của Hạ Lăng đứng trước cửa phòng Omega, che đậy một tảng ánh đèn lớn, hàng mi dài buông xuống, đầu ngón tay lành lạnh gõ vang cửa phòng.
*
Biên dịch có lời muốn nói:
Quý dị đoán xem anh Lăng kiếm bé nhà có chịn gì nàoooooo