Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 179: Linh tuyền



Trong sân im ắng, thanh âm ghế đổ vang lên ở nhà sát vách, dây bí đỏ lắc lư rì rào, rất nhiều dây bí kéo hỏng.

Tạ Chiêu bước lên mấy bước, hắn trèo lên đầu tường nhìn thoáng qua.

Trình Dao Dao lo lắng hỏi: “Ai vậy?”

Tạ Chiêu lau bụi bẩn trêи tay, hắn nói: “Đừng sợ, là Trình Nặc Nặc.”

Lúc này Trình Dao Dao mới thở phào. Nếu là vợ chồng Trình Chinh hoặc người nhà thím Ngân Quế, cô còn hơi lo. Nếu là Trình Nặc Nặc, ngược lại cô không sợ.

Ánh mắt Trình Dao Dao phức tạp: “Không phải Trình Nặc nặc bệnh không đứng dậy nổi sao? Cô ta có thể trèo tường à?”

Ý cười trêи mặt Tạ Chiêu thu lại, hắn lạnh lùng nói: “Chết cũng không hối cải.”

Mèo cam chạy đến trước mặt Trình Dao Dao, cái đuôi vỗ đất như muố tranh công.

Đáng tiếc không có ai khen nó, Trình Dao Dao thấy trêи móng vuốt của nó dính đầy máu, cô phê bình nó: “Cường Cường, em lại học xấu, cào người ác như vậy.”

“Meo! Meo!” Cường Cường hất mặt lên, bộ dáng hùng hồn, móng vuốt duỗi ra co lại.

Tủng Tủng cũng vui vẻ chạy tới, đầu nó lập tức bị một cái móng vuốt đè xuống, nó chỉ có thể lăn trêи đất giãy dụa kêu gâu gâu.

Lời Tạ Chiêu còn văng vẳng bên tai:Một tháng sau sẽ hung dữ hơn, hung dữ hơn, hung dữ hơn…

Trình Dao Dao nhìn một màn này xong lại quay sang nhìn Tạ Chiêu, lần đầu tiên Tạ Chiêu tránh ánh mắt của Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao quay mặt hắn lại: “Tạ Chiêu, anh nhìn thẳng vào mắt em!”

Tiếng gõ cửa dồn dập giải cứu Tạ Chiêu.

“Trình Dao Dao, mở cửa! Cô mở cửa ngay!”

Trình Dao Dao nhíu mày: “Ồ, em còn chưa tìm cô ta tính sổ, cô ta đã đánh tới cửa. Cô ta điên rồi.”

Trình Nặc Nặc giận điên lên. Hai tay cô đập mạnh vào cửa cổng nhà họ Tạ, vết thương trêи tay va vào cửa gỗ cứng rắn lại rách thêm mấy chỗ. Trình Nặc Nặc không cảm thấy đau đớn, cô đỏ mặt liều mạng phá cửa.

Bỗng nhiên cửa mở từ bên trong ra, Trình Nặc Nặc không kịp đứng vững, cả người ngã về trước, bụng dưới đập vào ngưỡng cửa, cô hét thảm lên.

Trình Nặc Nặc nằm co quắp trêи đất như con tôm, trong bụng đau đớn, một dòng nước nóng nổi lên, trước mắt biến thành màu đen.

Nửa ngày sau cô mới nhìn rõ Trình Dao Dao, cô ta đang đứng trước mặt mình.

Trình Dao Dao chỉ mặc quần áo ở nhà, mặt không trang điểm nhưng vẫn đẹp đến mức làm người lóa mắt. Bên trong đôi mắt hoa đào chứa đầy sự cao ngạo, hồn nhiên. Tạ Chiêu cao lớn đứng bên cạnh bảo vệ cô.

Một con mèo cam và một con chó mập chạy lạch bạch đến trước chân cô.

Mèo mập kiêu ngạo giống hệt Trình Dao Dao, nó còn nhe răng uy hϊế͙p͙ cô. Chó mập lè lưỡi chạy tới trước mặt cô, nó giẫm móng vuốt bẩn thỉu lên mặt cô.

“Con mèo đáng chết, con chó đáng chết!” Mặt Trình Nặc Nặc vừa bị con mèo này cào mấy phát, cô vươn tay muốn bắt bọn nó.

Trình Dao Dao vội vàng kêu lên: “Cô dừng tay lại!”

Cường Cường chạy như bay, Tủng tủng lại bị tóm gọm, nó sợ hãi kêu ầm lên. Tạ Chiêu đang muốn ra tay, nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, móng vuốt của Cường Cường vào lên tay Trình Nặc Nặc, Trình Nặc Nặc đau đớn buông lỏng tay.

“Làm tốt lắm.” Trình Dao Dao khen Cường Cường, cô ôm Tủng Tủng đang sợ hãi vào lòng. Tạ Chiêu cho nó ăn một miếng thịt gà khô, nó mới không khóc nữa.

Trình Nặc Nặc kêu nửa ngày cũng không có ai để ý đến cô, cô oán hận nói: “Cô cố ý thả con mèo này ra cào tôi!”

Trình Dao Dao thấy kỳ lạ: “Chẳng lẽ không phải cô tự chạy đến cửa làm chuyện xấu hổ nên bị cào à?”

Lúc này Trình Nặc Nặc mới nhớ tới ý đồ mình đến đây, giọng cô run rẩy: “Cô… Cô dám dùng linh tuyền tưới rau, cho gà ăn…”

Khóe môi Trình Dao Dao cong lên mang theo sự kiêu ngạo như cũ: “Thể nào cô lại muốn trộm rau trong vườn…”

Cô còn chưa nói hết, Trình Nặc Nặc không tự chủ nhìn về phía vườn rau xanh um tươi tốt và ổ gà bên cạnh.

Tay Trình Nặc Nặc móc đất, gương mặt vặn vẹo đáng sợ. Lúc trước cô nấu một nồi thức ăn cũng chỉ nhỏ một giọt linh tuyền vào, thế mà Trình Dao Dao lại dùng nó để tưới rau, làm đồ ăn cho gà!

Lý trí Trình Nặc Nặc hoàn toàn biến mất, cô khàn giọng: “Cô chà đạp linh tuyền như thế, cô sẽ gặp báo ứng!”

“Linh tuyền ở trong tay tôi, tôi dùng thế nào cũng không đến lượt cô quản.” Trình Dao Dao nói.

Trình Nặc Nặc bất chấp tất cả, cô vội vã hỏi: “Cô làm như thế nào? Vì sao cô có nhiều linh tuyền như vậy?”

“Việc này còn nhờ cô đấy.” Trình Dao Dao lười biếng nói.

“Tôi?” Trình Nặc Nặc bị sự oán hận và ghen tị che mất não, cô nhanh chóng nghĩ ngợi: “Lần trước lên núi kia đúng không, không phải, cô có linh tuyền trước đó rồi. Rốt cuộc là lúc nào? Cô nói đi, cô nói ngay cho tôi!”

Trình Dao Dao giơ ngón trỏ lên: “Cô đoán xem.”

Trình Nặc Nặc giận điên lên, cô cố gắng nhịn đau đứng dậy, vừa mới bước tới gần Trình Dao Dao một bước, Tạ Chiêu lập tức ngăn trở. Tạ Chiêu đứng trước mặt cô giống như con dã thú khát máu nóng nảy ở trêи núi.

Trình Nặc Nặc run rẩy, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.

Trình Nặc Nặc thở phì phò, cô cười nói với Trình Dao Dao: “Được rồi, trước không nói đến vấn đề này. Vừa rồi tôi đứng trêи tường thấy một trò hay.”

Vẻ mặt Trình Nặc Nặc thay đổi thất thường. Đáng tiếc vết sẹo cạnh miệng làm nụ cười của cô trở nên kinh dị.

Trình Dao Dao nhìn Tạ Chiêu, vẻ mặt hơi chột dạ: “Cô thấy cái gì?”

Trình Nặc Nặc cười khẽ, giọng nói khàn khàn chậm rãi: “Vừa rồi hai người làm gì trong sân, tôi thấy…”

“Ồ!” Trình Dao Dao nghẹn ngào, cô nói với Tạ Chiêu: “Tạ Chiêu, anh đóng cửa lại đi.”

Tạ Chiêu đóng cửa cổng, sau đó quay về bên người Trình Dao Dao.

Trình Nặc Nặc tưởng Trình Dao Dao chột dạ, cô cố ý thừa nước đục thả câu không nói lời nào. Ai ngờ Trình Dao Dao chỉ ung dung vuốt lông mèo, cô cũng không nói gì cả.

Bụng Trình Nặc Nặc quặn đau, hai chân mềm nhũn, cô đứng một lát, mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại. Cô bất đắc dĩ mở miệng nói: “Vừa rồi tôi đứng trêи đầu tường thấy hết mọi chuyện, ban ngày ban mặt hai người anh anh em em, chị Dao Dao, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh tốt đẹp của chị coi như…”

“Thì thế nào?” Trình Dao Dao hỏi lại.

Trình Nặc Nặc nói: “Người trong thôn rất nhiều chuyện, thanh danh của con gái rất quan trọng, không cần nói chị cũng biết.”

Trình Dao Dao dở khóc dở cười: “Người khác sẽ tin lời cô nói sao?”

Trình Nặc Nặc cười nhẹ: “Nếu như không chỉ có chuyện này thì sao?”

Sắc mặt Trình Dao Dao hơi đổi: “Không phải cô…”

Trình Nặc Nặc vười sung sướиɠ: “Không sai. Nếu người ta biết cô bị đàn ông bắt lên núi, những người luôn coi cô là Quan Âm sẽ nghĩ thế nào?”

Mặt Trình Dao Dao thay đổi hẳn. Không phải cô sợ, mà cô chỉ cảm thấy kinh ngạc vì Trình Nặc Nặc. Cô ta là đồng bọn, người đàn ông kia chết rồi không thể làm nhân chứng, đáng nhẽ Trình Nặc Nặc phải cảm thấy may mắn, nhưng cô ta lại muốn lật chuyện này lên.

Trình Dao Dao nói: “Cô có biết nếu lật lại chuyện kia, người đầu tiên phải ngồi tù, thậm chí ăn súng là cô không?”

Trình Nặc Nặc cười ha hả: “Cô đã nghe qua câu “Vua cũng thua thằng liều” chưa?”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao nhìn cô chằm chằm, một lúc sau cô mới nói: “Cô muốn gì?”

“Linh tuyền.” Trình Nặc Nặc nói: “Đưa linh tuyền đây, sau đó nói cách dùng linh tuyền cho tôi.”

Trình Dao Dao bật cười: “Cô điên hay tôi điên? Nếu cô đổi lại là tôi, cô chịu giao ra không?”

Trình Nặc Nặc nói: “Linh tuyền vốn là của tôi.”

“Mẹ tôi lưu lại ngọc bội cho tôi, là cô trộm đi.” Trình Dao Dao nói trắng ra, cô còn nói với Tạ Chiêu: “Em còn chưa kịp đeo ngày nào, cô ta đã làm hỏng rồi.”

Giọng Trình Nặc Nặc the thé lên: “Tôi phát hiện ra linh tuyền! Cô là đồ ngu, cô chưa từng phát hiện ra cách dùng của linh tuyền! Nếu không có tôi, linh tuyền sẽ không xuất hiện!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1486: Lý Vân Uyển cạn lời với tên nhóc này.

Trình Dao Dao nói: “Vậy phải cảm ơn cô rồi!”

“Trình Dao Dao!” Trình Nặc Nặc nóng nảy: “Dựa vào đâu mà cô độc chiếm linh tuyền hả? Tôi phát hiện ra linh tuyền trước!”

Trình Dao Dao nói: “Vậy cô thử gọi một tiếng xem, cô xem nó đáp lời cô không.”

“Cô!” Trình Nặc Nặc tức giận đau cả bụng, trêи mặt Trình Dao Dao không che hết sự trào phúng, trước mắt cô biến thành màu đen.

Cuối cùng cô cũng phản ứng kịp, Trình Dao Dao đang đùa giỡn mình.

“Tốt, tốt, tốt!” Trình Nặc Nặc lộ vẻ mặt cá chết lưới rách: “Cô không sợ đúng không? Tôi sẽ đi tự thú, tôi sẽ nói tất cả mọi chuyện cho mọi người biết, hôm đó cô bị đàn ông bắt lên núi chà đạp, Tạ Chiêu vì cô mà giết anh ta.”

Trình Dao Dao nói: “Nếu cô thật sự muốn hại tôi, cô sẽ kéo cả mình vào đấy.”

Giọng nói khàn khàn của Trình Nặc Nặc lạnh lùng giống như rắn: “Tôi còn vái gì để sợ chứ. Từ nhỏ tôi đã ghét bộ mặt cao ngạo của cô rồi, giống như tôi chính là bùn nhão dưới chân cô vậy. Không phải cô chỉ có một gương mặt xinh đẹp thôi sao, bây giờ để mọi người nhìn xem, Quan Âm trong mắt họ là loại mặt hàng gì…”

“Cô im ngay!” Tạ Chiêu quát.

Trình Nặc Nặc điên cuồng, cô chỉ thẳng vào mũi hắn cười: “Anh cho rằng cô ta vốn dĩ xinh đẹp sao? Tất cả đều dựa vào linh tuyền trộm của tôi mới giúp cô ta đẹp như thế! Anh nghĩ cô ta thích anh sao? Cô ta chỉ sợ làm việc nên lấy anh làm phao cứu mạng thôi! Lúc trước theo đuổi Thẩm Yến, bộ dáng hèn hạ của cô ta…”

“Vách núi.” Tạ Chiêu lạnh lùng phun ra hai chữ.

Trình Nặc Nặc giống như con gà bị bóp cổ, cô lập tức im lặng.

Trình Dao Dao oan ức nói với Tạ Chiêu: “Em không theo đuổi Thẩm Yến,… không có.”

Là nguyên chủ làm, không phải cô. Đang ở trước mặt Trình Nặc Nặc, Trình Dao Dao không có cách nào giải thích, cô chỉ nhìn chằm chằm Tạ Chiêu, vẻ mặt không được tự nhiên.

Tạ Chiêu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nét mặt dịu dàng lại: “Anh biết.”

Hai người thân mật không coi ai ra gì, mắt Trình Nặc Nặc đau nhói. Điều cô tự hào nhất trước mặt Trình Dao Dao chính là cô cướp được Thẩm Yến. Dù cô thất bại bao nhiêu lần thì cô vẫn đứng đầu trong chuyện của Thẩm Yến.

Nhưng hiện tại cô mất con, Thẩm Yến sống chết không chịu cưới cô. Trình Dao Dao cũng không lưu luyến gì với Thẩm Yến, cô quay người liền chui vào vòng ôm của Tạ Chiêu.

Không nói đến nhân phẩm của Tạ Chiêu, chỉ nhìn bề ngoài, Tạ Chiêu cao ráo lạnh lùng, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi, cô nhớ lại cảnh hai người thân mật vừa nãy thì hận đến mức cắn răng, nhưng cô không nhịn được mặt đỏ tim đập muốn nhìn thêm.

Chỉ là…

Trình Nặc Nặc nghĩ đến hai chữ Tạ Chiêu vừa nói, cô lại rùng mình.

Trình Dao Dao hỏi: “Vách núi gì?”

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu nhắm lại, hắn lạnh lùng nhìn qua Trình Nặc Nặc, giọng nói chắc chắn: “Cô ta không dám báo án đâu.”

Trình Nặc Nặc cố gắng chống đỡ: “Ai nói tôi không dám!”

Tạ Chiêu cười lạnh: “Cô dám đi sao? Người đàn ông kia chết như thế nào, không bằng cùng nhau nói hết ra.”

Trình Nặc Nặc lùi lại hai bước, môi cô run rẩy: “Tôi… Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

Lúc đầu Trình Nặc Nặc chỉ định lừa Trình Dao Dao, nhưng bây giờ Tạ Chiêu nói toạc ra, hắn còn đâm trúng điểm chết của cô, cô bắt đầu hoang mang lo sợ.

Trình Dao Dao không hiểu lắm, nhưng cô thấy Trình Nặc Nặc chột dạ, cô ta chỉ thiếu một đòn cuối cùng thôi. Cô nói với Trình Nặc Nặc: “Tôi thấy cô điên rồi. Coi như cô đi tự thú thì có thể thế nào? Tôi cũng không bị thương, trừ cô ra không ai có thể chứng minh tôi bị bắt.”

“Ngược lại là cô, mọi người phát hiện cô ở sau núi. Nam nữ đơn độc ở cùng một chỗ mưu đồ bí mật làm chuyện xấu… Cô ngại mình chưa đứng trêи đầu sóng ngọn gió hay cô thấy bố thu dọn cục diện rối rắm của cô chưa đủ đau đầu?”

Bỗng nhiên Trình Nặc Nặc cười lên, cô không lựa lời mà nói: “Cô còn nhớ đến bố sao? Đáng tiếc bố cực kỳ thất vọng về cô. Bố thường nói, coi như không có đứa con như cô, về sau một nhà ba người chúng ta phải sống thật tốt.”

Trình Nặc Nặc vừa nói vừa nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, cô muốn tìm ra sự đau khổ, bi thương trêи mặt cô.

Đáng tiếc vẻ mặt Trình Dao Dao vẫn như cũ, ngược lại Tạ Chiêu nắm tay cô, hắn lo lắng để ý tới phản ứng của Trình Dao Dao.

“Em không sao.” Trình Dao Dao cười trấn an Tạ Chiêu.

Trình Nặc Nặc nói tiếp: “Mấy ngày này cô đưa đồ qua đều không thêm linh tuyền, còn là đồ ăn nguội. Bố nói cô không nhớ đến tình cảm chị em, bố tự lấy tiền mua trứng gà và lương thực tinh cho tôi ăn.”

Trình Dao Dao thở sâu.

Năm ngoái Trình Dao Dao cãi nhau với bố ở Thượng Hải, cô cực kỳ đau lòng. Về sau cô giận dỗi nói không muốn gặp bố, nhưng tháng nào cũng gửi đồ về Thượng Hải, cô vẫn còn tình cảm với bố.

Bao yếu ớt không chỉu nổi uất ức. Tạ Chiêu tiến lên một bước, ánh mắt độc ác nhìn Trình Nặc Nặc, Trình Dao Dao kéo hắn lại.

“Đúng vậy.” Trình Dao Dao nhướng mày, cô chỉ vườn rau xanh sau lưng: “Tôi cố ý không thêm linh tuyền. Lúc trước cô trở nên xinh đẹp, cô phải uống bao nhiều linh tuyền? Một chén, hay một bát? Bây giờ mặt cô đầy vết thương, thân thể cũng suy yếu, chắc phải dùng rất nhiều linh tuyền mới bù lại được nha.”

Sắc mặt Trình Nặc Nặc thay đổi mấy lần, hiện tại linh tuyền ở trong tay Trình Dao Dao, cô lại có Tạ Chiêu che chở, mình phải làm thế nào mới lấy được linh tuyền khôi phục được gương mặt?

Suy bụng ta ra bụng người, nếu như cô là Trình Dao Dao, cô sẽ cho mình một giọt linh tuyền sao?

Trình Nặc Nặc nghĩ đến đây, cô dứt khoát không thèm đếm xỉa gì nữa, cô nói: “Cô cho tôi một lọ linh tuyền để tôi khôi phục thân thể, tôi sẽ không đến quấy rầy cô nữa.”

Trình Dao Dao cười nhạo: “Dựa vào đâu?”

“Chỉ bằng chúng ta là chị em ruột nha.” Da mặt Trình Nặc Nặc cực kỳ dày, cô gấp rút nói: “Coi như cô thấy tôi đáng thương, cô cho tôi một lọ, không, một bát cũng được. Chờ tôi khôi phục thân thể rồi kết hôn với Thẩm Yến, về sau cô cũng được nhờ. Không phải còn bố sao? Bố biết cô giúp tôi, bố sẽ thay đổi cách nhìn về cô!”

“Tôi dùng linh tuyền nuôi gà, tưới rau cũng không cho cô. Lúc trước cô dùng linh tuyền làm những việc gì? Mèo và chó nhà tôi đều dùng linh tuyền tắm rửa đó, thế nào, tức chết cô đi.”

Trình Dao Dao vừa nói vừa giơ đầu ngón tay lên, ngón tay trắng nõn như bạch ngọc xuất hiện linh tuyền, linh tuyền rơi xuống đất như mưa xuân, nền đá lát gạch xanh nhanh chóng hấp thu linh tuyền, thời gian dần dần trôi qua, một vũng nước sáng như gương nằm dưới đất.

Trình Nặc Nặc vội vàng nhào tới nhưng ngã ra đất, cả người đau nhức kịch liệt. Cô dùng cả tay cả chân bò lên trước, Tạ Chiêu chặn cô lại.

Ánh mắt lạnh lùng, nguy hiểm của Tạ Chiêu làm Trình Nặc Nặc nhớ lại cảnh trêи núi lần trước, cô không dám làm bậy, đôi mắt đỏ như máu nhìn linh tuyền trêи mặt đất.

Chó mập và mèo mập chạy lên, bọn nó ɭϊếʍ hết linh tuyền trêи đất. Trình Dao Dao còn ghét bỏ nói: “Trong bát của em vẫn còn đây này, sao lại uống trêи đất, bẩn quá đi.”

Trình Nặc Nặc lại trúng một dao, lúc trước cô vì linh tuyền mà uống nước bẩn, nhặt bánh trứng nát bét dính đầy đất ăn, mọi chuyện đều hiện lên trước mắt.

Mèo mập ɭϊếʍ mấy cái rồi thôi, nó kéo ống quần Tạ Chiêu để Tạ Chiêu bế lên. Chó con giẫm đi giẫm lại vũng nước, nó còn lăn lộn đầy đất, cái đầu loay hoay. Một vũng linh tuyền trở nên bẩn thỉu, Trình Nặc Nặc muốn cào rách mí mắt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 48

Hết lần này tới lần khác Trình Dao Dao còn cười: “Tủng Tủng, em bẩn quá, mau đứng dậy. Chị lấy một chậu khác cho em tắm là được.”

Trình Dao Dao cúi đầu muốn ôm Tủng Tủng. Tủng Tủng chạy lạch bạch, nó lắc người, nước bẩn văng ra dính lên mặt Trình Nặc Nặc, Trình Nặc Nặc như người nghiện ma túy, cô vội lấy cho vào miệng.

Trình Dao Dao buồn nôn, cô lùi lại thật xa.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bà Tạ: “Sao lại khóa cửa rồi?”

Tạ Chiêu vừa động, Trình Dao Dao liền nói: “Em đi mở cửa!”

Trình Dao Dao chạy ra cổng, Tạ Chiêu ném một câu lên đầu Trình Nặc Nặc: “Cô đẩy người kia xuống vách núi.”

Trình Nặc Nặc sợ run cả người, cô giống như gặp quỷ trừng Tạ Chiêu. Giọng nói của Tạ Chiêu cực kỳ chắc chắn, nhưng chuyện kia chỉ có trời biết đất biết, sao Tạ Chiêu có thể biết được?

Đôi mắt hẹp dài của Tạ Chiêu lạnh lẽo: “Cô dám nói một câu liên quan đến Dao Dao, cô cứ thử xem.”

Tạ Chiêu nói xong cũng không nhìn cô nữa, hắn đi đến cạnh người Trình Dao Dao.

Trình Nặc Nặc bất chấp tất cả, cô thừa cơ lao tới vũng linh tuyền, đáng tiếc Tủng Tủng lăn lộn một vòng, phần lớn linh tuyền đều dính lên lông nó, bây giờ còn còn một ít nước bẩn đục ngầu.

Trình Dao Dao mở cửa, bà Tạ, Tạ Phi và một đám người thấy Trình Nặc Nặc đang nằm dưới đất ɭϊếʍ nước bẩn.

Đúng lúc này, mấy người Trình Chinh về nhà không thấy Trình Nặc Nặc đâu, họ vội vàng tìm tới đây, Trình Chinh thấy một đám người đang vây quanh cổng nhà họ Tạ nhìn vào bên trong, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt.

Trình Chinh vội vàng chen vào đám người xem xét, ông suýt nữa ngất đi. Trình Chinh chạy lên trước giữ chặt Trình Nặc Nặc: “Nặc Nặc, con điên rồi!”

Trình Nặc Nặc giống như người đi trong sa mạc khát nước ba ngày ba đêm, cô không để ý cái gì khác, trong mắt cô chỉ còn linh tuyền.

Thân thể gầy yếu của cô như có sức nặng nghìn cân, cô nằm rạp trêи đất, Ngụy Thục Quyên cũng chạy tới kéo cô, bà vừa đánh vừa mắng: “Con nhóc chết tiệt này, mày nổi điên cái gì! Các người, Trình Dao Dao, mày làm gì con gái tao rồi hả?”

Thẩm Yến và mẹ Thẩm nhìn thấy cảnh này lập tức quay đầu muốn đi. Nhưng người trong thôn không biết vô tình hay cố ý, họ vây hai người vào giữa, có người còn đẩy bọn họ: “Nhanh đi ngăn lại đi, không biết có phải trúng tà không nữa?”

“Phi, phi, bà cũng dám tuyên truyền mê tín dị đoan à! Tôi thấy Trình Nặc Nặc bị kϊƈɦ thích, đầu óc hỏng rồi.”

“Thanh niên trí thức Thẩm, chờ mấy người về Thượng Hải, cậu phải tìm chỗ chữa trị giúp cô ấy đấy.”

Mặt mẹ Thẩm tái xanh, Thẩm Yến chỉ muốn tìm cái lỗ chui vào, hắn không muốn liên quan gì đến Trình Nặc Nặc, chứ đừng nói giúp đỡ cô ta.

Trình Chinh tát một phát vào mặt Trình Nặc Nặc, cô mới thoát ra khỏi trạng thái điên cuồng.

Cô sững sờ nhìn Trình Chinh và Ngụy Thục Quyên tức giận đứng trước mặt, cô lại nhìn thôn dân đứng ngoài cổng, còn có mẹ Thẩm và Thẩm Yến, trong lòng hơi hồi hộp.

Ngụy Thục Quyên khóc sướt mướt: “Con gái, Trình Dao Dao làm gì con rồi, sao con lại sợ như vậy?”

Trình Nặc Nặc giống như bị dọa sợ, cô im lặng nửa ngày mới nói: “Con nhớ vừa rồi con thấy rõ… Con thấy chị Dao Dao và Tạ Chiêu ở trong sân…”

“Con câm miệng lại, không được nói lung tung!” Sắc mặt Trình Chinh lập tức tái xanh.

Trình Nặc Nặc vội vàng cúi thấp đầu, cô muốn nói lại thôi làm người ta cảm thấy tò mò.

Trình Chinh không tự chủ nhìn về phía Trình Dao Dao và Tạ Chiêu. Con gái xinh đẹp như hoa ở cùng Tạ Chiêu bên trong căn nhà lớn, Trình Chinh cảm thấy tức giận vì củ cải trắng nhà mình bị lợn giẫm đạp.

Đám người vây xem cũng hoang mang. Hôm nay là ngày họp chợ trêи thôn Đập Thượng, bà Tạ, Tạ Phi và mấy người phụ nữ trong thôn đi chợ, trong nhà chỉ còn Trình Dao Dao và Tạ Chiêu.

Cô gái xinh đẹp ở cùng thanh niên cường tráng trẻ tuổi, hai người tình đầu ý hợp, việc này…

Bà Tạ đứng trước người Trình Dao Dao, bà tức giận nói: “Chiêu ca nhi và Dao Dao đã đính hôn từ lâu rồi! Huống chi ban ngày luôn mở cửa thì xảy ra chuyện gì được! Cô ở trong nhà thím Ngân Quế mà, sao cô có thể thấy chuyện trong sân nhà tôi?”

Gừng càng già càng cay, bà Tạ bắt lấy chỗ thủng, Trình Nặc Nặc lập tức nghẹn lời.

Trình Dao Dao ôm Cường Cường, cô học bộ dáng ngây thơ vô tội Trình Nặc Nặc thường dùng nói: “Vừa rồi cháu và Tạ Chiêu đứng trong sân, không biết cô ấy trèo lên tường nhìn lén cái gì làm cháu giật cả mình, cô ấy còn chạy sang gõ cổng rồi đi vào trong sân nói một đống lời kỳ lạ.”

“Cô!” Trình Nặc Nặc nóng lòng phản bác nhưng thấy ánh mắt cảnh cáo của Tạ Chiêu, cô sửng sốt không dám nói câu gì nữa.

Trình Dao Dao nói tiếp: “Cô ấy ở trong sân không chịu đi, còn nằm sấp trêи đất…”

Trình Dao Dao muốn nói lại thôi. Tất cả mọi người nhìn về phía Trình Nặc Nặc, cô vẫn nằm dưới đất uống nước bẩn.

Mấy người phụ nữ thích bổ não nhất, họ nói ríu rít: “Trời, loại chuyện trèo tường cũng làm được.”

“Người ta còn chưa kết hôn đã có con, trèo tường tính là gì, may mà Tạ Chiêu ở nhà, nếu thanh niên trí thức Trình ở một mình, không biết cô ta bắt nạt cô ấy thế nào đâu.”

“Không phải sảy thai đều bẽ mặt không xuống giường được sao, sao cô ta khỏe rồi à?”

“Vừa rồi cô ta nằm rạp dưới đất uống nước bẩn, chắc đầu óc bị kϊƈɦ thích rồi…”

Ánh mắt của đám người đều khác thường, họ nói những câu trào phúng như con dao sắc đâm từ bốn phía tới.

Mắt Trình Nặc Nặc đảo một vòng, cô ngã rầm xuống đất ngất xỉu.

Ngụy Thục Quyên khóc to: “Ôi con gái của tôi!”

Trình Chinh cũng vội vàng xem Trình Nặc Nặc, trong lòng ông tức giận, con bé cũng là con gái của mình mà.

Ai ngờ trong đám người có thôn dân nói: “Ngất đúng lúc thế. Có thể trèo tường mà dễ ngất như vậy sao?”

Trình Chinh giật mình, ông nhìn kỹ Trình Nặc Nặc, lông mi cô chớp chớp, trong lòng ông lập tức lạnh lẽo.

Bà Tạ nói: “Bố Dao Dao, theo lí mà nói ông là bố vợ tương lai của Chiêu ca nhi, tôi không nên xoi mói. Nhưng việc này liên quan đến thanh danh hai đứa bé nhà tôi, ông phải giải thích mọi chuyện cho tôi.”

Ngụy Thục Quyên kéo căng cổ họng ồn ào: “Giải thích cái gì chứ! Tôi còn muốn các người giải thích cho chúng tôi đấy, các người làm gì con gái tôi, con bé đang êm đang đẹp tự nhiên lại ngất đi, nhất định các người…”

“Im miệng!” Trình Chinh hét lên, đôi mắt đỏ bừng trừng Ngụy Thục Quyên.

Ngụy Thục Quyên hoảng sợ, bà ngậm miệng không dám lên tiếng nữa.

Cổ họng của Trình Chinh giống như nuốt phải một viên đá cứng, ông không dám nhìn Trình Dao Dao mà nói thẳng: “Nặc Nặc bị kϊƈɦ thích, mấy ngày nay con bé thường xuất hiện ảo giác, nói năng linh tinh. Lời con bé nói không phải thật.”

Ngụy Thục Quyên trừng mắt, Trình Nặc Nặc đang hôn mê siết chặt bàn tay. Đâm lao thì phải theo lao, cô chỉ có thể tiếp tục giả chết.

Bà Tạ hài lòng gật đầu: “Mọi người nghe rõ chưa?”

Đám người ồn ào đáp ứng. Bây giờ nhân duyên của người họ Tạ rất tốt, Tạ Chiêu lại có tiền đồ, hắn còn dẫn mọi người làm nhà trồng rau, ai muốn đắc tội nhà họ Tạ chứ. Lại nói, Trình Nặc Nặc nổi điên trước mặt mọi người, cô liên tục vu oan Trình Dao Dao, chuyện này rõ như ban ngày.

Ở trong tiếng nghị luận, Trình Chinh không ngẩng đầu lên được. Ông và Ngụy Thục Quyên nửa kéo nửa đỡ Trình Nặc Nặc về nhà sát vách, không có ai giúp họ, Thẩm Yến và mẹ Thẩm đã đi xa rồi.

Vừa về phòng, mẹ Thẩm đã nói: “Vừa nãy con gái ông làm chuyện gì, tôi đều nghe và thấy được, nhà tôi sẽ không cưới loại con gái này!”

Mấy ngày nay mẹ Thẩm nói lời này không biết bao nhiêu lần rồi, lần này, Trình Chinh không phản bác, ông mệt mỏi khoát khoát tay: “Được. Tục ngữ nói yêu nhau thì kết hôn, hai nhà chúng ta náo loạn thành dạng này, thật sự không cần nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 384: Khách Sạn Tránh Tai Ương (59): Đây là vấn đề chính à?!

Mẹ Thẩm tưởng mình nghe nhầm: “Ông… Ông nói thật sao?”

Trình Chinh nói: “Thẩm Yến không muốn kết hôn với con gái tôi, chuyện này coi như xong.”

“Như vậy sao được!” Ngụy Thục Quyên nhảy dựng lên.

Ngay cả Trình Nặc Nặc cũng mở mắt ra, cô suy yếu kêu lên: “Bố…”

“Con ngậm miệng lại!” Trình Chinh không cho cô mặt mũi: ‘Không phải con ngất à? Sao tỉnh nhanh vậy?”

Mẹ Thẩm vui mừng nhướng mày, bà không cho bọn họ cơ hội đổi ý, bà nói luôn miệng: “Tốt, tốt, tốt. Chuyện này quyết định như vậy đi, tôi sẽ về nói với em trai tôi, lão Trình vẫn là người thấu tình đạt lý!”

Mẹ Thẩm vừa ra ngoài, Ngụy Thục Quyên liền kêu lên: “Ông lại vì tiền đồ của mình mà mặc kệ con gái của tôi!”

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy.” Trình Nặc Nặc rưng rưng mước mắt: “Nếu bố thất nghiệp, cả nhà chúng ta sống thế nào đây?”

Em trai mẹ Thẩm là lãnh đạo trực tiếp của Trình Chinh. Vì chuyện của Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc, Trình Chinh bị xa lánh ở đơn vị, bước đi cực kỳ khó khăn. Mẹ Thẩm không nói thì thôi, ngay cả Trình Nặc Nặc cũng ngầm thừa nhận ông vì tiền đồ mà mặc kệ cô, lòng Trình Chinh lạnh một nửa, cuối cùng lạnh thấu.

Ông tức giận nói: “Chuyện này nói đến cùng là do con làm sai. Nhà họ Thẩm đối xử với con như này, con nhất quyết kết hôn thì có ý nghĩa gì, trước bồi dưỡng thân thể cho tốt, con còn trẻ.”

Trình Nặc Nặc buồn bã cười: “Bây giờ con thế này, ngoại trừ nhà họ Thẩm, nhà ai muốn lấy con chứ?”

Ngụy Thục Quyên vô cùng nghiêm túc đối với chuyện kết hôn của con gái, bà nói: “Nặc Nặc chảy máu như núi lửa phun trào, về sau nhất định không sinh được con. Nhà ai muốn lấy một con gà mái không đẻ được trứng chứ, ông không thể buông ta mặc kệ được!”

Trình Chinh bị lời nói thô tục của bà làm khó xử, ông giận dữ: “Tôi có thể làm gì? Rõ ràng nhà họ Tạ không muốn cưới con gái của bà!”

Ngụy Thục Quyên xông lên: “Cái gì gọi là con gái của tôi? Nặc Nặc không phải con gái của ông à?”

Trình Chình thốt ra: “Tôi chưa từng muốn có con gái thứ hai! Lúc đầu do bà giở trò nên mới mang thai Nặc Nặc!”

Ngụy Thục Quyên bị đâm trúng ống thở, bà hét ầm lên: “Họ Trình kia, tôi kết hôn với ông 20 năm, bây giờ ông vẫn nói cái chuyện xưa xửa xừa xưa này!”

Trình Chinh nói từng chữ: “Đừng quên thân phận của mình! Hai mươi năm nữa tôi vẫn nhớ kỹ, lúc đầu tôi cưới bà vì cái gì!”

Trình Chinh nói xong liền đóng sập cửa rời đi.

Trong phòng lập tức yên tĩnh. Gương mặt đang đỏ bừng của Ngụy Thục Quyên dần dần trắng bệch lộ ra nếp nhăn sâu rộng trêи da giống như già đi mười tuổi: “Hai mươi năm, hai mươi năm, ông coi tôi là bảo mẫu mua được, ông vẫn muốn vứt bỏ hai mẹ con chúng tôi…”

Bà dựa lên người Trình Nặc Nặc, nước mắt rơi tí tách.

Trình Chinh là người làm công tác văn hóa, kết hôn nhiều năm, dù Ngụy Thục Quyên mang thai Trình Nặc Nặc, ông vẫn lạnh nhạt ôm con gái bỏ đi.

Ngụy Thục Quyên kể lần đâu gặp Trình Chinh cho Trình Nặc Nặc nghe. Bà mối lấy một tấm ảnh chụp đen trắng, người đàn ông trong ảnh nhã nhặn đẹp trai, lần đầu tiên Ngụy Thục Quyên vừa nhìn tim liền đập thình thịch. Dù bà mối chế giễu bà váng đầu muốn trèo cao, bà cũng không sợ. Bà quyết định lén đưa 20 đồng cho bà mối, bà cầu bà mối giấu tin tức này đi, chỉ đưa mình bà đến gặp Trình Chinh.

20 đồng là tiền tích góp bà có được khi đi hái đài sen, hái hoa, gách nước tưới ruộng giúp người ta, bà tích góp 8 năm chỉ đổi một cơ hội xem mắt với Trình Chinh.

Sau khi bà kết hôn với Trình Chinh, ngày nào cũng giống như giẫm trêи bông. Bà ở nhà tầng, ăn gạo trắng và thịt, mỗi ngày chỉ cần chăm sóc một đứa bé là được.

Trình Chinh đối xử rất tốt với bà, đây là người đàn ông khác hẳn những người bà từng thấy, ông đẹp trai hơn trong hình. Ông nói rõ tiếng phổ thông, sai khi mặc quần áo vest vào trông rất giống người trong phim. Mà Trình Chinh chưa từng đánh bà, ngay cả mắng cũng không.

Cưới được một tháng, trong mơ Ngụy Thục Quyên cũng cười đến tỉnh. Trình Chinh không động vào bà, cũng rất ít khi nói chuyện với bà. Chỉ có lúc bà ôm Trình Dao Dao đi tìm ông kể chuyện hôm nay Dao Dao ăn được mấy thìa cháo gạo, hình như Dao Dao biết nói chuyện rồi, lúc đó Trình Chinh mới cười nghe bà nói chuyện.

Ngụy Thục Quyên không hiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về là gì? Bà chỉ muốn Trình Chinh cao hứng nên bà đối xử rất tốt với Dao Dao. Trình Chinh vì vậy cũng vui vẻ hòa nhã với bà hơn, có lúc còn đi cùng bà về nhà mẹ đẻ.

Đó là khoảng thời gian rực rỡ nhất trong đời bà, một đoạn ký ức chói mắt nhất. Cả nhà mẹ đẻ bà đều oanh động, mấy người phụ nữ thân thích nhà mẹ đẻ đều nhìn chồng của bà, người nào cũng hâm mộ đỏ mắt.

Thừa dịp Trình Chinh nói chuyện, uống rượu với nhóm đàn ông, mẹ ruột và chị dâu bà lặng lẽ nói với bà: “Con nhóc nhỏ như vậy đáng để con tốn công tốn sức sao, nếu con có thể sinh một thằng nhóc mập mạp cho cậu ta, con còn sợ không buộc được lòng của chồng con sao?”

Lời này thức tỉnh Ngụy Thục Quyên, bà có thể sinh được mà, bà sẽ sinh con trai noi dõi cho Trình Chinh. Nhìn sự nhiệt tình, yêu thương của Trình Chinh đối với Trình Dao Dao, bà nghĩ nếu bà sinh con trai, Trình Chinh nhất định quên Trình Dao Dao và mẹ con bé, ông sẽ đứng về phía mình.

Ngụy Thục Quyên không sinh được con trai nhưng bà sinh được Trình Nặc Nặc. Mặc dù chậm mười mấy năm nhưng Trình Nặc Nặc vẫn giúp bà lôi kéo Trình Chinh về bên cạnh mình.

Ngụy Thục Quyên cứ nghĩ hai vợ chồng sẽ bầu bạn đến già. Hai năm ở chung, bà luôn chiếm được một vị trí nhỏ trong lòng Trình Chinh.

Câu “Đừng quên thân phận của mình” của Trình Chinh giống như cây gậy đánh thức bà. Hóa ra sau khi xé rách mặt, người đàn ông nhã nhặn lại lộ ra gương mặt dữ tợn bạc tình bạc nghĩa như vậy.

Ngụy Thục Quyên vừa nói vừa khóc, nhưng con gái không đáp lại nửa câu, bà tức hổn hển đập tay cô: “Bồi thường tiền hàng! Đều do con hại! Con nhóc vô dụng này, sao con không phải con trai chứ, lớn lên cũng không bằng một đầu ngón tay của người ta!”

Người Trình Nặc Nặc đau đớn kịch liệt, bụng dưới cũng đau nhức lạnh buốt, cô cắn chặt răng không nói gì nghe Ngụy Thục Quyên ác độc chửi mắng.

Thẩm Yến không chịu kết hôn với cô, Trình Chinh không muốn cô con gái này, mẹ ruột cũng không cần phải nói…Còn Trình Dao Dao, Trình Dao Dao dựa vào đâu mà đạt được tất cả mọi thứ tốt đẹp, sự cưng chiều, tình yêu, cô có mọi thứ, ngay cả linh tuyền Trình Nặc Nặc phải tích góp vất vả từng giây từng phút, ở trong tay cô có thể tùy ý sử dụng.

Bây giờ Trình Nặc Nặc không có gương mặt đẹp, không có hôn ước, thậm chí cơ hội sinh con cũng không có.

Trong phòng dần dần rơi vào bóng tối, bên trong chỉ có tiếng mắng chửi của Ngụy Thục Quyên và hơi thở nặng nề của Trình Nặc Nặc. Cô vừa nằm trêи gối thở hấp hối như sắp chết vừa cười lạnh.

Đêm khuya, bên trong căn phòng phía đông có một bóng người thấp bé đi ra, chân cô để trần giẫm trêи nền đất lạnh lẽo không tiếng động như quỷ.

Thôn dân có thói quen tích trữ củi, cạnh tường nhà, trong sân, chỗ nào cũng phơi một đống củi khô. Tiếng lửa kêu tí tách, một ngọn lửa nhỏ sáng lên dần dần tạo thành một con rồng lửa lớn bao vây căn nhà địa chủ.

Nếu lúc này có người chưa ngủ nhất định có thể thấy ngọn lửa cháy sáng nửa bầu trời.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.