Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 196: Biệt thự cổ



Thượng Hải năm 1978, không gian nhà ở vô cùng chật hẹp. Con hẻm nào cũng giống như mạch máu của thành phố, trong một căn nhà chất đầy người như nhà kho.

Ba thế hệ sống chen chúc trong một căn phòng nhỏ mười mấy mét vuông là chuyện xảy ra bình thường. Giường của trẻ con sẽ được thu dọn lại để làm bàn ăn lúc tối, sau khi cả nhà đi ngủ hết thì đặt giường ở giữa lối đi nhỏ để ngủ. Anh trai kết hôn còn phải ở cùng phòng với em gái chưa lấy chồng, ở giữa giường mắc một cái rèm để ngăn cách.

Khó khăn nhất là nhà nào cũng không có phòng vệ sinh độc lập, muốn đi vệ sinh phải chạy đến nhà vệ sinh công cộng.

Nguyện vọng lớn nhất của mọi người chính là được ở trong một căn phòng rộng rãi hơn và có một phòng bếp riêng. Nguyện vọng này rất khó thực hiện: Nhà ở đều do đơn vị thống nhất phân chia, nhưng đơn vị có rất nhiều người, sao phúc lợi có thể rơi vào đầu mình được.

Mà trong mười năm trước, có người lại coi nhà lớn là của khoai lang nóng bỏng tay, nhất là khi biệt thự nằm ở nơi nào đó.

Một khi văn phòng mua bán nhà ở tư nhân mở ra, họ sẽ cố gắng ném củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài.

Xe đạp đi trêи đường nhựa rồi dừng ở dưới một gốc cây ngô đồng.

Trình Dao Dao nhẹ nhàng nhảy xuống xe, cô đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Cô không xa lạ gì với căn biệt thự này, khu vực này là nơi yên tĩnh nhất ở Thượng Hải. Trong thời kỳ dân quốc, chỗ này từng là nơi ở của một nhóm người tinh anh nhất Thượng Hải, bom đạn bên ngoài thế nào cũng không ảnh hưởng đến căn biệt thự ngợp trong vàng son này. Đến đời sau, chỗ này được quây lại, mỗi một căn biệt thự đều trở thành văn vật, tấc đất tấc vàng.

Tạ Chiêu chống xe rồi nắm tay Trình Dao Dao: “Đừng chạy lung tung quanh đây.”

Trình Dao Dao ngoan ngoãn để Tạ Chiêu dắt đi thẳng vào, hai người đứng trước căn biệt thự xây bằng gạch đỏ.

Một người đàn ông ra đón hai người, hắn cười thân thiện chào Tạ Chiêu: “Đồng chí Tạ, cậu đến rồi. Đây là…”

Hắn nhìn chằm chằm Trình Dao Dao, đôi mắt lộ ra sự kinh ngạc.

Tạ Chiêu nói: “Đây là người yêu của cháu. Em Dao Dao, đây là ông Triệu, kia là chú Trần, chủ nhà này.”

Hóa ra ông Triệu là người trung gian, ông Trần đứng sau ông mới là người bán. Tóc ông Trần bạc phơ, da mặt nhăn nheo, lưng gù cực kỳ khoa trương.

Ông Trần run rẩy lấy chìa khóa mở cửa sắt ra, tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa sắt rỉ sét chậm rãi mở to, một bụi hoa tường vi đỏ chót đập thẳng vào mắt.

Trung Tây kết hợp, bên ngoài mang đậm phong cách phương Tây, ban công tầng hai khắc đầy hoa văn, dây leo hoa tường vi rủ xuống như thác nước. Cỏ trong sân cao đến nửa người quấn quanh đài phun nước và pho tượng thiên thần ở giữa sân. Cây kim ngân, hoa tường vi, hoa hồng và hoa cẩm tú cầu vẫn sinh trưởng mạnh mẽ trong bụi cỏ dại, màu sắc rực rõ như tơ lụa.

Cỏ dại giữa sân được tách ra thành một con đường mòn, mấy người đi qua đấy, cửa căn biệt thử mở ra, khoi bụi lập tức bay vào mặt.

Trình Dao Dao đi đằng trước, cô bị sặc bụi hắt xì liên tục. Tạ Chiêu vội vàng đưa khăn tay cho cô, hắn nghiêng người chắn bụi cho cô.

Ông Triệu vội nói: “Căn nhà này lâu rồi không có người ở, chỉ cần dọn sạch là được! Ôi nhìn mấy tấm rèm này xem, ông Trần, ông mau mở cửa sổ ra đi, đừng để con gái nhà người ta bị sặc.”

Ông Trần vội vàng kéo rèm ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào căn nhà, trước mắt Trình Dao Dao lập tức sáng lên.

Phòng khách ở tầng một rộng 70-80 mét vuông, ở giữa đặt nguyên bộ sô pha kiểu Tây Dương và vật dụng trong nhà, bên cạnh có một cây đàn dương cầm phủ vải trắng.

Trong nhà còn có mấy hòm gỗ đặt ngổn ngang lộn xộn, bên trêи có rất nhiều giấy niêm phong chưa bóc ra.

Trình Dao Dao tò mò sờ giấy niêm phong. Ông Triệu vội nói: “Lúc trước căn nhà bị niêm phong, đồ cổ bài trí trong nhà đều bị tịch thu sung làm của công. Mấy ngày trước nhà nước trả lại cho ông Trần! Bên trong có rất nhiều đồ tốt đấy!”

“Sao ông không giữ lại?” Trình Dao Dao hỏi.

Ông Trần nói: “Việc này… Sao tôi dám giữ lại những thứ này chứ. Chỉ cần thêm hai… một nghìn đồng, tất cả đều cho hai người.”

Giá tiền đã được bàn trước rồi. Bây giờ ông Trần lại tăng giá, trong lòng Trình Dao Dao hơi khó chịu, cô không hứng thú nói: “Chỗ đồ này có gì hay, 10kg phiếu lương thực có thể đổi được một đống đồ cổ!”

Ông Triệu chỉ hận rèn sắt không thép, ông trừng mắt nhìn ông Trần, sau đó cười nói với Trình Dao Dao: “Hiện nay chính sách mới đã sửa đổi, có rất nhiều người thu mua chỗ đồ cổ này. Cô giữ lại làm đồ trang trí cũng không mất mát gì nha!”

Trình Dao Dao nhìn tay mình từ chối cho ý kiến. Đầu ngón tay trắng nõn dính đầy bụi bặm.

Tạ Chiêu lấy khăn lau sạch tay cho cô.

Ông Triệu nhận ra Trình Dao Dao mới là người quyết định trong hai người, ông cười: “Cô gái, mặc dù giá này hơi đắt nhưng tìm xung quanh Thượng Hải cũng không có căn nhà nào tốt hơn căn này đâu! Lúc trước bố ông Trần trả một số tiền lớn mời người Đức xây nhà đấy, còn chưa ở được hai năm đã bị sung công. Không tin cô nhìn xem, cầu thang này đều là gỗ sồi nhập khẩu đó!”

Lan can mang kiểu dáng châu Âu, cầu thang gỗ nối thẳng lên tầng hai, trêи vách tường còn treo mấy khung ảnh nghiêng lệch.

Trình Dao Dao đi vài bước lên bậc thang, gót giày giẫm lên gỗ phát ra tiếng vang lanh lảnh. Cô quay đầu nhìn Tạ Chiêu đứng bên dưới: “Về sau lót thêm thảm trêи bậc thang, như vậy sẽ không ồn nữa.”

Cô đứng ở giữa cầu thang dính đầy bụi, ánh nắng chiếu thẳng vào người cô, nuốt ruồi cạnh khóe mắt lúc sáng lúc tối giống như giấc mộng xưa, cô và căn biệt thự này hợp nhau đến lạ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1615: C1615: Còn dám xuất hiện

Ánh mắt Tạ Chiêu nóng bỏng nhìn cô, bông hoa phú quý mềm mại nên sống trong căn nhà giàu sang ấm áp này.

Ông Triệu còn tưởng cuộc làm ăn này hỏng rồi, ai ngờ Tạ Chiêu thanh toán sảng kɧօáϊ, chủ hộ rơi vào người Trình Dao Dao.

Tạ Chiêu mở ba lô quân đội màu xanh ra, bên trong có 130 tờ tiền tương ứng với 130.000 nhân dân tệ.

Tay ông Trần run rẩy.

Ở niên đại này lương nhân viên cấp cao cũng chỉ có 80 đồng/tháng, 130.000 đồng là số tiền nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

(130.000 nhân dân tệ xấp xỉ 455 triệu VNĐ.)

Ông Triệu mừng rỡ cười thấy răng không thấy mắt. Cuộc làm ăn này hoàn thành đủ để ông ăn no nửa năm! Ông Triệu lấy ít tiền ở chỗ ông Trần rồi vội vàng đi xử lý thủ tục nhà đất.

Bây giờ phe bảo thủ và phe cải cách tranh đấu càng ngày càng kịch liệt, tình thế thay đổi xoành xoạch là chuyện bình thường, ai cũng không biết ngày mai có làm được cuộc giao dịch này hay không, ông phải nắm chắc thời gian!

Chờ hai người rời đi, Trình Dao Dao bước xuống bậc thang rồi nhảy vào trong ngực Tạ Chiêu: “Căn nhà này là nhà cũ, sao anh không trả giá thêm?”

“Xung quanh không có căn nhà nào thích hợp hơn.” Tạ Chiêu ôm chặt cô nói: “Tầng hai có đủ đồ dùng trong nhà, muốn lên xem không?”

“Được!” Trình Dao Dao nằm trong ngực Tạ Chiêu: “Anh ôm em đi.”

Tạ Chiêu cười nhẹ, hắn ôm cô đi lên tầng.

Cầu thang kiểu dáng Châu Âu uốn lượn nối thẳng lên tầng hai, cửa sổ cuối hành lang tầng hai mở to, ánh nắng chiếu vào, trêи thảm nhà chất đầy lá khô.

Căn nhà này bị niêm phong nhiều năm nhưng không bị hư hao nhiều. Phòng ngủ ở tầng hai rất rộng, bên trong có một cái bàn trang điểm vận chuyển bằng đường biển đến, bên cạnh đặt một cái giường khung sắt và một cái bàn nhỏ.

Trình Dao Dao yêu thích không buông tay, cô thưởng thức bàn trang điểm tinh xảo kia, ngắn kéo mở ra, bên trong còn nửa thỏi son môi và châm cài đầu đính ngọc trai.

Trình Dao Dao hào hứng, cô bắt đầu lục tung căn phòng tìm bảo vật, thật sự tìm được mấy vật nhỏ, trong hộc tủ có một bình hoa bằng ngọc, thuốc Tây Dương, áo khoác thêu hoa Tây Ban Nha, dây chuyền hồng ngọc Georgia…

Tạ Chiêu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Em Dao Dao, cẩn thận mạng nhện.”

Trình Dao Dao nhìn thoáng qua hắn rồi lại chạy đến giường lớn tìm đồ. Dựa vào kinh nghiệm của cô, trêи đầu giường gia đình giàu có thường có một chỗ giấu đồ giống nhà họ Tạ.

Tạ Chiêu kéo rèm nhung trêи cửa sổ ra, hoa tường vị quấn quanh ban công nở rực rỡ. Tạ Chiêu đang định đi ra nhìn kỹ, một con mèo xám nhảy qua trước mặt hắn.

Tạ Chiêu: “…”

Trình Dao Dao nghe thấy tiếng thì chạy ra: “Có mèo.”

“Ừm, xem ra căn nhà này không chỉ có hai người chúng ta.” Tạ Chiêu ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô, ánh mắt hắn nóng rực: “Từ nay về sau căn nhà này là của chúng ta.”

“Nhà của chúng ta.” Trình Dao Dao nhẩm lại lời của hắn, trong lòng cô mềm như nước, cô ngẩng đầu chạm vào trán Tạ Chiêu: “Vâng, nhà của chúng ta.”

Tạ Chiêu cúi đầu nhìn hộp đồ trong tay cô: “Tìm được đồ gì tốt vậy?”

“À, cái này.” Trình Dao Dao vui mừng giơ cái hộp trong tay lên: “Giấu ở đầu giường, nhất định là đồ tốt. Em không mở ra được.”

Trình Dao Dao lắc cái hộp, bên trong kêu leng keng, hình như là đồ bằng kim loại. Nhưng bên ngoài có một cái khóa đồng nhỏ, cô không mở được.

Tạ Chiêu cầm cái hộp: “Để anh thử xem.”

Dưới ánh mắt mong chờ của Trình Dao Dao, Tạ Chiêu tay không bẻ khóa đồng ra.

Trình Dao Dao: “…” Khóa bảo vật yếu ớt như vậy ư?

Hai người chụm đầu mở hộp ra. Không giống trong tưởng tượng của Trình Dao Dao, tầng đầu tiên có mấy bình thuốc phổ thông màu nâu và mấy quyển sách không có bìa.

“Cái gì vậy?” Trình Dao Dao thất vọng cầm bình thuốc nhìn một lát, không có nhãn hiệu, cô mở ra ngửi thử, viên thuốc màu trắng đều bị oxi hóa hết rồi.

Tạ Chiêu đang định mở quyển sách ra xem, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Em Dao Dao, đừng…”

Tạ Chiêu không cản kịp, Trình Dao Dao trực tiếp kéo ngăn kéo tầng hai ra. Ào ào, thứ gì đó chảy xuống đầu.

Một cái trụ trong ngăn kéo bay đến góc tường sau đó bắn ngược lại rơi xuống mu bàn chân Trình Dao Dao.

Xúc cảm lạnh buốt.

Trình Dao Dao không phòng bị cúi đầu nhìn, đúng lúc đối diện với mắt nó.

Rõ ràng rành mạch, sinh động như thật.

“Á!!!!!” Trình Dao Dao hét lên, cô nhảy bật lên: “Kinh quá, nó rơi vào chân em rồi! Cứu mạng, cứu mạng!”

“…” Tạ Chiêu ôm ngang người Trình Dao Dao, sau đó bước qua mấy thứ… đồ chơi tình thú rơi đầy đất rồi đặt cô lên giường.

Trình Dao Dao khóc nức nở duỗi chân ra, Tạ Chiêu lấy khăn lau đi lau lại nhiều lần, hắn dỗ cô: “Lau sạch rồi. Anh thấy mấy thứ này vẫn mới, chưa chắc hữu dụng…”

Trình Dao Dao dùng sắc đạp hắn: “Anh còn nhìn chằm chằm?”

Tạ Chiêu cụp mắt nói: “Anh không thấy gì.”

“Ánh mắt lấm la lấm lét của anh nhìn rất lâu! Em thấy hết rồi!” Trình Dao Dao cố tình gây chuyện.

Tạ Chiêu tự nhiên bị gắn mác “Lấm la lấm lét”, hắn yên lặng nhìn cô.

Trình Dao Dao khoanh tay trước ngực, khóe mắt và gò má đều đỏ ửng, đôi mắt hoa đào xấu hổ long lanh nước càng làm người ta muốn bắt nạt cô.

Cô không biết gì, vẻ mặt hung dữ nói: “Thật đáng ghét! Anh mau vứt mấy thứ kia đi đi!”

Tạ Chiêu nhặt đồ trêи đất lên.

Trình Dao Dao nghĩ đến cảnh cô khoe khoang cái hộp này giống như bảo bối với Tạ Chiêu, sau đó còn ngửi bình thuốc không rõ nguồn gốc, Trình Dao Dao xấu hổ vùi mặt vào đầu gối.

“Em Dao Dao.” Bàn tay thô ráp nắm chặt cổ chân cô, sau đó đeo một thứ lạnh buốt lên đó.

Tham Khảo Thêm:  Chương 961

Trình Dao Dao run rẩy, cô ngẩng đầu lên: “Thứ gì vậy?”

Trêи cổ chân của Trình Dao Dao đeo một cái lắc chân bằng bạc đính đá hồng ngọc. Hồng ngọc to bằng hạt đậu đỏ nổi bật trêи làn da trắng nõn.

Trình Dao Dao động nhẹ, lắc chân phát ra tiếng vang tinh tế.

Tạ Chiêu nắm chặt cổ chân trắng mịn của cô, hắn thành kính in xuống một dấu hôn: “Đẹp lắm.”

Trình Dao Dao nghi ngờ: “Có phải đồ trong hộp kia không? Em không muốn cái này! Mau tháo ra đi! Nó còn lêu nữa, rất kỳ lạ…”

Tạ Chiêu đè lên người cô, sau đó che lại cái miệng đang phàn nàn này.

Từ lúc khai giảng đến nay, hai người đều bận học và làm việc, lâu rồi chưa thân thiết bổ sung dương khí.

Nụ hôn kéo dài, Trình Dao Dao dựa vào vai Tạ Chiêu thở phì phò, đôi mắt long lanh nước.

Bỗng nhiên cô cảm nhận được điều gì đó, Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn về phía ban công.

Bốn con mèo từ lớn đến nhỏ ngồi chồm hổm trêи ban công đá cẩm thạch, bọn nó đang nhìn chằm chằm hai người, không biết bọn nó xem bao lâu rồi.

“…” Trình Dao Dao chọc chọc tấm lưng rắn chắc của Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu vuốt tóc Trình Dao Dao, hắn yêu thích không buông tay hôn cô: “Ừm?”

Trình Dao Dao nói nhỏ: “Anh quay đầu lại đi.”

Hô hấp của Tạ Chiêu lập tức nặng nề: “Vẫn muốn?”

“Muốn cái đầu anh!” Trình Dao Dao xù lông.

Cô hét lên, mấy con mèo kêu “meo meo” rồi chạy biến đi, chờ Tạ Chiêu quay đầu lại, trêи ban công đã trống rỗng.

Nhưng mấy chú mèo bản địa này nhanh chóng đối mặt với Tạ Chiêu.

Tạ Chiêu tìm người dọn dẹp căn biệt thự.

Trình Dao Dao và Tạ Chiêu đi xem từng phòng một, họ phát hiện rất nhiều đồ vật trân quý bị thấ lạc, bên trong thư phòng còn có rất nhiều bìa sách tiếng nước ngoài làm bằng da dê và sách cổ quý giá.

Đồ dùng trong căn biệt thự cổ đều đẹp đẽ tinh xảo, Trình Dao Dao rất thích cây đàn dương cầm của nước Đức.

Tạ Chiêu bảo người khiêng mấy hòm đồ cổ lên phòng trống trêи tầng hai rồi bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ căn biệt thự.

Công nhân dọn dẹp lò sưởi ở dưới phòng khách tìm thấy mấy con mèo con chui trong góc tường.

“Ha ha, mấy con mèo hoang này chỉ thích làm ổ trong chỗ không người thôi, ném ra xa một chút.”

Tạ Chiêu nói: “Cho tôi đi.”

Công nhân nhìn Tạ Chiêu cao lớn lạnh lùng rồi lại nhìn mấy con mèo con, hắn không đành lòng nói: “Mèo con còn chưa dứt sữa, sống không lâu đâu.”

Tạ Chiêu không nói gì, hắn ôm mấy con mèo con đi ra ngoài. Người công nhân kia lắc đầu tiếp tục thu dọn.

Tiền công 5 đồng/ngày đủ để các công nhân chịu khó thu dọn sạch sẽ trêи dưới căn biệt thự.

Tường gạch màu đỏ sáng chói dưới ánh nắng. Nền đất lát đá cẩm thạch sạch bóng, rèm cửa sổ bằng nhung được giặt sạch trở lại màu xanh sẫm ban đầu, đồ dùng trong nhà cũng được lau như mới. Tất cả phòng trong nhà đều mở cửa sổ, mùi xà phòng thơm và không khí tươi mát hòa vào nhau.

Cỏ dại trong sân được cắt hết đi, quanh sân chỉ lưu lại hoa hồng, hoa tường vi, hoa cẩm tú cầu và cây thông. Đài phun nước cũng được dọn sạch, bức tượng thiên thần nhỏ mập mạp cởi truồng trở lại màu trắng ban đầu.

Mọi thứ trở nên tươi mới, rộng rãi chờ người vào ở.

Trong lớp học, các sinh viên vây quanh cái rổ nhỏ, không ai để ý đến giờ vào lớp.

Thầy giáo già ho khan: “Nhìn cái gì đấy?”

Sinh viên giật nảy mình, mọi người vội vàng che cái rổ lại.

Thầy giáo già hầm hừ đi tới, ông đẩy bọn họ ra. Trong cái rổ nhỏ lót vải bông, bốn con mèo nhỏ khác màu chen chúc thành một đống, chóp mũi và đệm thịt phấn nộn làm người nhìn rung động, người ta chỉ muốn đưa tay ra sờ.

“Khụ!” Thầy giáo già đẩy kính mắt, ông nghiêm túc liếc nhìn sinh viên: “Ai mang tới?”

Các bạn học ngậm kín miệng đầy nghĩa khí. Ánh mắt cô gái xinh đẹp mềm yếu chớp chớp không dám nhìn thầy giáo già.

Thầy giáo gõ thước dạy lên bàn, Tạ Chiêu nói: “Thưa thầy, em mang tới ạ.”

“Em mang tới hay Trình Dao Dao mang tới?” Thầy giáo giận không có chỗ phát tiết: “Sao em lại đến cọ khóa nữa vậy?”

Mấy bạn học ăn ý cười lên. Đương nhiên là Tạ Chiêu đến bồi Trình Dao Dao rồi.

Tạ Chiêu nói chân thành: “Em rất ngưỡng mộ học vấn của thầy, em muốn nghe hết bài giảng của thầy ạ.”

Thầy giáo già tức giận tuôn ra giọng quê hương: “Dẹp đi! Đàn mèo này tịch thu trước, tan học trả lại em!”

Rổ mèo con bị xách lên bục giảng.

Trình Dao Dao tủi thân kéo vạt áo Tạ Chiêu, Tạ Chiêu nhìn cô trấn an: “Tan học cầm về.”

Trình Dao Dao tức giận. Rõ ràng thầy giáo già muốn sờ mèo!

Còn chưa học xong một tiết, mấy con mèo nhỏ nghịch ngợm đã bò ra ngoài rổ, bọn nó cào giáo án, bò đi bò lại trêи bàn giáo viên.

Thầy giáo già tức giận trừng mắt, nhưng đàn mèo con không sợ ông như sinh viên, bọn nó kêu meo meo. Sinh viên cũng nhìn chằm chằm mấy con mèo nhỏ, thầy giáo già dứt khoát đổi đề tài bài học, ông nói chuyện với sinh viên về việc đặt tên mèo, còn có cách dựa vào màu sắc để gọi mèo con.

“Con mèo này lưng đen bụng trắng, gọi là Mây Đen Tuyết Trắng. Lông trêи đầu con này giống hoa đồi mồi, gọi là Thải Hà (mây ngũ sắc).”

Mèo đồi mồiTần Dương Dương tinh nghịch chen miệng vào: “Ông nội em thường dùng tên này để gọi người làm!”

Mọi người cười ầm lên.

Thầy giáo già cười nói: “Có thể gọi như vậy. Con mèo trắng màu sắc bình thường này là mèo Tam Hoa.”

Mèo Tam HoaTrình Dao Dao đặt câu hỏi: “Em thưa thầy, mèo trắng và mèo cam có thể để ra mèo đen không?”

“Có thể.” Thầy giáo già nói chắc chắn: “Mèo con lông trắng là gen trội, lông đen là gen ẩn, dựa vào lý luận mà nói, mèo trắng hoàn toàn có khả năng sinh ra mèo đen.”

Những học sinh khác cũng ồn ào đặt câu hỏi như “Mèo Tam Hoa và mèo đồi mồi có thể sinh ra mèo gì?”, “Mèo đen và mèo đen có thể sinh ra mèo trắng không?”.

Tham Khảo Thêm:  Chương 57

Trình Dao Dao không có tâm tư nghe tiếp, cô và Tạ Chiêu nắm chặt tay nhau: Trách oan Nhưỡng Nhưỡng rồi!”

Đàn mèo con tạm thời ở trong trường học, qua mấy ngày nữa Tạ Chiêu cũng bắt được bố mẹ của bọn nó. Mấy con mèo ở trong biệt thự sẽ phá hỏng đồ dùng trong nhà và rèm cửa.

Đầu tiên Trình Dao Dao nuôi mấy con mèo nhỏ ở trong ký túc xá, nhưng trời sinh tính tình của mấy con mèo này thích tự do, từ lúc biết chạy biết nhảy, ngày nào bọn nó cũng chạy ra ngoài chơi.

Nhóm sinh viên rất thích mấy con mèo lông xù này, bọn họ thường lấy thức ăn cho mèo con ăn, dì làm ở nhà ăn chuyên môn giữ thịt cá còn thừa cho đàn mèo này.

Trong thư viện trường có rất nhiều chuột quấy nhiễu, bọn họ làm như thật gọi đàn mèo này đến trấn giữ, từ đó về sau mấy con mèo bắt đầu làm việc chính thức theo biên chế, đây cũng là lớp mèo đầu tiên ở trường ĐH Thượng Hải.

Trình Dao Dao không vui: “Rõ ràng đàn mèo là của em, sao lại bị sung công rồi?”

Tạ Chiêu nói: “Em có 7 con mèo và một con chó rồi.”

Trình Dao Dao vẫn hầm hừ: “Những bọn nó đều ở nông thôn nha.”

Tạ Chiêu nhịn cười, hắn cắt bò bít tết rồi để trước mặt cô.

Đây là một nhà hàng Tây cao cấp mới mở, hoàn cảnh tao nhã, đương nhiên phí thu cũng cao. Nhưng có một số người có tiền còn không vào được, tất cả phải nhờ khách quen giới thiệu, truyền miệng.

Khách trong nhà hàng đều là người không tầm thường. Tạ Chiêu ngồi cười cười nói nói trong nhà hàng này, khí chất khác hẳn thanh niên nghèo vụng về trong quán Red House năm trước.

Nhưng ánh mắt tràn đầy tình yêu thương của hắn nhìn về phía Trình Dao Dao vẫn y như lúc ban đầu.

Trình Dao Dao mặc váy lụa màu hồng thắt eo, cô xinh đẹp như bông hoa nở rộ, làn da trắng như tuyết, con người vừa cao quý vừa kiêu căng.

Rất nhiều người chú ý đến cô, mặc dù không khí ngọt ngào vây quanh Trình Dao Dao và Tạ Chiêu làm bọn họ không thể coi nhẹ, nhưng vẫn có người bảo phục vụ đưa danh thϊế͙p͙ và rượu đỏ sang bàn của cô.

Trình Dao Dao không thèm nhìn, đầu ngón tay trắng nón kẹp danh thϊế͙p͙ ném vào thùng rác, sau đó trả rượu đỏ về chỗ cũ, cô còn muốn lấy khăn lau sạch tay.

Mọi người hít khí lạnh: Đúng là một cô gái xinh đẹp cao ngạo.

Tạ Chiêu mỉm cười thưởng thức bộ dáng không kiên nhẫn lau tay của cô, động tác giống hệt con mèo nhỏ ɭϊếʍ đệm thịt của mình.

Nuông chiều thì sao chứ? Hắn liều mạng trèo lên cao còn không phải vì bảo vệ cô để cô tùy hứng sao?

Lòng yêu thương của Tạ Chiêu phun trào, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại không có tình cảm gì cả: “Bò bít tết sắp nguội rồi.”

Trình Dao Dao ăn một miếng. Bò bít tết chín 7 phần dai dai mềm mềm, cẩn thận nhấm nuốt, nước thịt tràn ra khoang miệng.

Trình Dao Dao thưởng thức nửa ngày, cô không thể không thừa nhận: “Mùi vị rất ngon.”

Tạ Chiêu nói: “Không ngon bằng món em Dao Dao làm.”

Trình Dao Dao đắc ý: “Đương nhiên rồi. Nhà hàng này chỉ có mấy món đặc biệt, em biết làm nhiều món hơn.”

Tạ Chiêu mỉm cười hắn thành thạo lắc nhẹ ly thủy tinh rồi uống một hớp rượu vang đỏ.

Trình Dao Dao dạy hắn cách ăn uống trong xã hội thượng lưu nhưng hắn vẫn thích bộ dạng thanh niên nghèo thôn Điềm Thủy hơn, hắn thích ăn miếng thịt to, uống rượu bằng cốc, loại rượu vang ngọt đổ vào miệng cũng không có gì đặc biệt.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trình Dao Dao, Tạ Chiêu nói: “Không phải em có ý định mở một nhà hàng cơm Tây sao?”

Trình Dao Dao tính toán, cô chống má do dự: “Mở nhà hàng rất phiền phức, còn phải tìm kiếm khách hàng nữa.”

“Mọi chuyện có anh rồi.” Tạ Chiêu nói: “Khách hàng của anh chính là khách hàng có sẵn.”

Trời sinh Trình Dao Dao lười biếng yếu ớt, còn Tạ Chiêu là một người cứng đầu, nóng nảy, lực chấp hành luôn đứng đầu.

Trình Dao Dao sợ ngày mai hắn đi thuê người luôn, cô vội nói: “Chờ đã, chuyện nhà hàng thong thả thôi. Nhà máy trang phục có thể ký hợp đồng rồi sao?”

Tạ Chiêu gật đầu: “Đã làm xong giấy tờ, sang tuần có thể ký kết trả tiền.”

Tạ Chiêu nói đến đây lại hỏi một lần: “Em còn đủ tiền không?”

Trình Dao Dao bất đắc dĩ nói: “Đủ.”

Tháng trước, hai ngước ở châu Âu tranh đấu hàng hóa của nhau. Trong trường học còn tổ chức một cuộc tranh luận kịch liệt, Trung Quốc đứng lên từ sau chiến tranh phải chú ý thật kỹ tình hình quốc tế.

Ai ngờ sau hai tuần ngắn ngủi, màn kịch tranh đấu của hai nước kết thúc. Giá vàng quốc tế tăng vọt lên rồi lại nhanh chóng ngã xuống.

Trước đó, trong lúc giá vàng đang ở thời kỳ đỉnh cao, Tạ Chiêu đã bán hết vàng sang Hồng Kông, sau đó mua một cái nhẫn kim cương cho Trình Dao Dao. Trình Dao Dao không biết lần này Tạ Chiêu lời bao nhiêu, cô mở cửa hàng bán quần áo dành dụm được một ít tài sản nhỏ.

Cứ như vậy, trong tay Trình Dao Dao có hơn 100.000 đồng, cô đặt mua một nhà máy trang phục bị đóng cửa do làm ăn không tốt, lúc mua xong vẫn còn thừa tiền.

Nhưng Trình Dao Dao không biết về sau nhà máy còn rất nhiều việc phải làm: Tu sửa nhà máy, sửa chữa máy móc, tuyển công nhân, nguyên liệu, máy móc mới và vật liệu phụ… Tất cả đều cần tiền.

Trình Dao Dao chỉ làm chức vụ ông chủ, mọi chuyện còn lại đã có Tạ Chiêu quản lý thay cô.

Sau khi chuẩn bị xong, Tạ Chiêu hỏi Trình Dao Dao lúc nào khai trương, Trình Dao Dao bày ra vẻ mặt thần bí: “Thời gian chưa đến.”

Tạ Chiêu chỉ nghĩ cô hứng thú nhanh mà bỏ đi cũng nhanh làm mình tốn công một thời gian dài. Hắn hôn lên gương mặt trắng hồng của cô: “Yêu tinh hành người.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.